Chương 2
“Ngươi…… Làm càn! Mau thả ta ra!”
Thương Nguyệt Phi Tử ở trong lòng hắn không ngừng giãy giụa vặn vẹo, kêu gào muốn hắn buông tay.
“Ngươi xác định muốn ta buông ra?”
Phượng Thiên Ngân nhíu mày, mũi chân điểm nhẹ, lập tức nhảy lên cao hơn mười trượng, nhanh nhẹn xuyên qua rừng cây.
Chớp mắt, hai người đã cách hoàng cung Thương Nguyệt mấy lý (một lý =5029m), đèn đuốc trong cung sớm đã không còn thấy đâu.
“Ngươi……”
Thương Nguyệt Phi Tử vừa nhìn xuống, đã thấy mình cách mặt đất hơn mười trượng (khoảng 5m), cánh tay nhỏ bé theo bản năng ôm chặt cổ hắn.
“Được rồi, ngươi muốn ta buông ta sẽ buông.”
Nhún nhún hai vai, hắn thuận theo ý chỉ của công chúa, buông ra hai cánh tay đang ôm nàng.
“A!”
Thương Nguyệt Phi Tử hoảng sợ kinh hô, bóng dáng màu tím rơi nhanh xuống, nàng nhắm mắt lại, hơi nhếch môi, bắt buộc chính mình không được la lên.
“Thực quật cường, ngay cả kêu cũng không chịu kêu a!”
Khi bóng dáng màu tím gần chạm đất, Phượng Thiên Ngân rất nhanh lượn xuống, bắt lấy thân thể của nàng , thoải mái nhảy lên một nhánh cây vững chắt, ôm nàng ngồi xuống.
Xem nàng rõ ràng sợ phát run, lại quật cường ngay cả tiếng cứu mạng cũng không chịu kêu, bạc môi của hắn không khỏi gợi lên. Tính tình quật cường như vậy thực không đáng yêu, nhưng là…… Lại làm tâm hắn rung động.Thương Nguyệt Phi Tử mở mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, lại nghĩ hắn mới vừa rồi trêu đùa mình, nàng tức giận không chút nghĩ ngợi, giương tay lên nhằm vào mặt hắn ra sức tát.
Baaaaa… trong rừng cây yên tĩnh vang lên tiếng bạt tay giòn tan.
Phượng Thiên Ngân cũng không thèm né tránh, cam nguyện chịu một bạt tay của nàng, cho dù bị đánh, khuôn mặt anh tuấn vẫn đang nhếch môi cười.“Sao rồi? Nguôi giận chưa? Có muốn đánh tiếp bên kia hem?”
Nói xong, hắn còn đưa ra má trái, mắt phượng chớp chớp, ý bảo nếu nàng vẫn chưa nguôi giận , có thể cho hắn mấy bạt tay nữa.
“Ngươi……”
Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt, vẻ mặt vô sỉ cực đại này có thể làm cho nàng nguôi giận mới lạ! Nàng hận không thể đánh thêm mấy bạt tay nữa, nhưng là bàn tay trắng nõn vừa đưa lên, lại thấy khuôn mặt anh tuấn cười cười.
Tay, giơ lên, lại không thể đánh xuống.
Cảm giác nếu như nàng đánh tiếp một bạt tay này, sẽ biến nàng thành người gây sự.
Cắn cắn môi, Thương Nguyệt Phi Tử không cam lòng đành buông tay.
“Sao vậy, không đánh?”
Phượng Thiên Ngân tới gần nàng, năm ngón tay in rõ trên mặt, ý cười lại không vì thế mà biến mất.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”
BẠN ĐANG ĐỌC
Trộm Tặc Làm Càn
RomanceTác giả : Nguyên Viện VĂN ÁN Cái gì?! Thương Nguyệt quốc đại công chúa bị trộm! Nghe nói nàng không chỉ bị giam lỏng, cường hôn,trong sạch mất hết Nhất là ngay cả tâm đều đem trao hết cho đối phương Ô...... N...