Ohaiyou gozaimasu....
Chào chơi thế thôi ỌvO
Chap này tớ viết trên máy bay đấy ỌvO
Máy bay mém rớt,báo hại tớ cầu nguyện suốt 1 tiếng T^T
Hú hồn ba má,cứ tưởng mất mạng rồi chứ...
_______- 20/11 sinh nhật con có muốn đi đâu chơi không?
Yết tựa đầu vào cửa sổ,nghe nói làm vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
- Không,hôm đó tôi bận rồi.
- Con chuyển về ở với ba được chứ?
- Hừ,đòi hỏi nhiều nhỉ?
- Ừ nhỉ,hình như hơi quá rồi...
- Ừ tôi sẽ chuyển về chỗ ông.
Ba Yết ngạc nhiên,quẹo tay lái cái két,cái xe bất ngờ tấp vô lề,Yết đập mặt vô cửa sổ.
- C...con....con nói gì...gì cơ...
?!- Đau quá....thì tôi nói tôi sẽ về chỗ ông ở! Con trai ở cùng với ba là sai à!?
- Nà ní!?!?
Ba Yết mắt trợn tròn,miệng há hốc.
Yết bất ngờ thay đổi 180°...
- Sao...tự dưng con...
- Thì ngẫm lại thấy ông cũng ăn năn nên cứ xem xem ông sẽ bù đắp lỗi lầm ra sao. Với lại nếu tôi không đi với ông thì mẹ sẽ ám tôi mất.
Ba Yết xúc động dữ dội quá.
Ông khẽ chấm nước mắt mà nghẹn ngào.
Một bước lên trời, ông tới luôn:
- Vậy tiện thể chuyển trường luôn nhé? Giờ ba có điều kiện,con có thể học ở một trường tốt hơn?
Yết giật nảy mình.
Cậu tính đáp ngay là "Chuyện đó còn khuya nhé!" nhưng lại bỗng dưng im lặng.
Chuyển trường.
Chuyển trường, cậu sẽ được gì?
Thứ nhất,là cơ sở vật chất 100% hơn rồi (trường nhà giàu đấy)
Thứ hai,chất lượng có khi lại tốt hơn?
Thứ ba,
Nếu học ở đó, cậu sẽ không gặp Sư hằng ngày nữa.
Rồi tình cảm này,suy nghĩ này sẽ có thể vơi đi,cả đôi bên đều có lợi.
Sư rồi sẽ đường đường chính chính quen với Bảo,và chẳng cần nhớ lại cậu là ai.
Cậu khẽ gật đầu.
_____________
- Yết này....em đàn rất tốt rồi nhưng...em có thể...vui lên chút được không?
Với bộ mặt đưa đám Yết cứ thế gảy đàn như thằng tự kỉ.
Cậu đang bị ám ảnh bởi việc ở chung với ba.
Cực kì man rợ.
Biệt thự,điều tất nhiên.
Phòng khách sạch sẽ đẹp đẽ với một anh quản gia và một cô đầu bếp,tất nhiên.
![](https://img.wattpad.com/cover/86671603-288-k45754.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Sư Tử-Thiên Yết) Phía sau là anh
RomanceTình yêu là một thứ gì đó rất xa vời. Đôi khi làm con người ta đau khổ,đôi khi lại khiến con người ta hạnh phúc. Thế mà,ta lại vẫn đấu tranh cho sự ham mê được yêu của ta,dẫu không biết sẽ vui vẻ hay đắng cay...