Chap 23: Sự trừng trị của ác quỷ

156 6 0
                                    

Một vài tia nắng sáng chói xuyên qua tấm màn cửa sổ, đem ánh sáng nhẹ nhàng đến cho cả căn phòng bệnh lạnh lẽo.
Nhi ngồi trên giường, đôi mắt thẫn thờ đang cố gắng sắp xếp từng chuỗi kí ức hỗn độn trong tâm trí vào ngày định mệnh hôm đó.
- "Cô Mai, đến giờ tiêm thuốc rồi." – Lại thêm một cô y tá trong chiếc váy tựa thiên sứ bước đến gần Nhi lạnh lùng lên tiếng, ẩn sâu trong nụ cười thân thiện trên khuôn mặt cô ta chứa đựng sự đố kỵ và ganh ghét.
- "Ơ... tôi vừa tiêm rồi mà." – cô ngơ ngác hỏi, rõ ràng cách đây chưa được một giờ đã có một cô y tá khác đến tiêm, nhưng tại sao bây giờ lại phải tiêm nữa?
Tính từ sáng đến giờ, có lẽ cũng hơn bốn cô y tá khác nhau đến phòng tiêm thuốc giảm đau cho Nhi. Đúng là kì lạ!
- "Tiêm rồi thì tiêm nữa, cô là bệnh nhân nên phải biết điều một chút!" – Cô y tá kia gắt lên, đôi mắt nhìn cô căm hận, sau đó lại dò xét xung quanh như tìm kiếm một thứ gì đó.
Cô ta đặt hộp dụng cụ lên bàn, sau đó quay sang Nhi hỏi, giọng nói trở nên dịu dàng và mơ mộng.
- "Anh của em đâu rồi?"
- "Anh ta không phải anh của tôi." – cô trả lời dứt khoát, nhìn cô y tá trước mặt khó chịu. Cô y tá thoáng thất vọng sau khi nghe câu trả lời của Nhi. Vì nếu không phải anh trai, tất nhiên sẽ là người yêu rồi.
Lấy lại nét mặt bình thản, cô ta lấy một ống tiêm từ hộp dụng cụ, tiếp theo lại mạnh bạo kéo tay Nhi về phía mình.
- "Này, cô làm gì vậy?" – cô ra sức giằng tay lại, do lực khá mạnh nên vết thương trên vai bắt đầu xuất hiện cảm giác đau đớn tột cùng, nhưng cô vẫn cố gắng gằn giọng. – "Đã bảo tôi không muốn tiêm!"
Nhưng lời nói của cô lúc này hoàn toàn là con số không, cô ta vẫn không hề để tâm, thậm chí còn dùng lực siết mạnh tay của cô như trút hết cơn giận dữ trong lòng.
- "Cô chán làm y tá rồi phải không?" – Giọng nói lạnh lùng cất lên khiến cô y tá kia ngạc nhiên dừng động tác kéo tay Nhi, ngượng ngùng cúi thấp đầu ra vẻ vô tội.
Thắng đứng tựa vào cửa, nhíu mày nhìn chiếc cổ tay đỏ ửng sau lần giằng co lúc nãy của Nhi, vẫn là chất giọng băng giá khiến người khác rùng mình.
- "Nếu cô còn dám lặp lại chuyện này một lần nữa, đảm bảo cô sẽ không còn cơ hội nào bước chân vào bất cứ cái bệnh viện nào nữa..." – Từng bước chân, anh chậm rãi bước đến chỗ cô y tá, sau đó nâng mặt cô ta lên, nói đều đều. – "... thậm chí cô còn có thể sống cả cuộc đời còn lại trong cái bệnh viện này với thân phận là một bệnh nhân đấy."
Nói xong, anh hất gương mặt đang tái dần vì sợ hãi của cô ta ra, tiếp tục nói.
- "Tiêm gì thì nhanh lên, vợ tôi cần nghỉ ngơi. Lần sau cô nên biết điều một chút."
Vẫn như mọi lần, anh ngồi lên cạnh giường ôm cô vào lòng, tiếp tục công việc trấn an cô vợ bé bỏng trong vòng tay của mình.
Nhi thật sự mệt mỏi với việc dùng thuốc giảm đau như thế này, vết thương trên vai nhờ hiệu lực của thuốc nên hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì nhiều, nhưng trước mắt Nhi đã thấy được cánh tay đáng thương của mình sắp "tan nát" vì bị tiêm quá nhiều.
Bàn tay cô y tá đang run run lên vì tức giận, nhưng cảm giác lo sợ vì ánh nhìn uy hiếp của Thắng càng khiến cô ta cảm thấy mất bình tĩnh, mũi kim trên ống tiêm cũng bắt đầu run theo bàn tay ấy.
- "Làm vợ tôi đau một thì tôi sẽ khiến cô đau mười!" – anh quan sát cô ta từ nãy đến giờ, hành động của cô ta khiến anh cảm thấy không mấy tin tưởng, trừng mắt uy hiếp cô ta.
Nhưng cái dáng vẻ ấy lại khiến gương mặt cô y tá kia đỏ ửng, đôi mắt thẫn thờ nhìn gương mặt đang dần trở nên u ám của anh. Dường như Thắng trong trạng thái tức giận cũng có thể đánh gục vô số những cô gái "mê trai" khác.
Cô ta đờ người nhìn anh một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, cố gắng giữ bình tĩnh tiêm thuốc cho Nhi. Mặc kệ vậy, chỉ cần ngắm nhìn Thắng thôi là cũng quá đủ rồi.
- "Ưhm." – Nhi nhíu mày, cảm giác nhức nhói quen thuộc này không biết đã phải trải qua bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn chưa thể làm quen được với nó.
Cô y tá kia chậm rãi rút kim tiêm ra, nhanh tay đặt một miếng băng cá nhân vào tay Nhi, sau đó nhìn cả hai người cười gượng.
- "À, xong rồi."
Không hiểu sao mỗi lần các cô y tá lạ mặt đến tiêm, cảm giác mệt mỏi lại nhân đôi khiến tầm nhìn của Nhi dần mờ đi.
Đôi mắt của cô dần khép lại, cả người không còn chút sức lực nào, dần chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái.
- "Nhi." – Không hề có bất kỳ động tĩnh của người kế bên, mọi khi mỗi lần tiêm xong, Nhi luôn lập tức đẩy mạnh Thắng ra, nhưng sao lần này lại không hề có chút phản ứng nào cả.
Anh lay nhẹ người cô, nhưng gương mặt nhỏ bé đó đang gục lên vai anh, đôi mắt nhắm nghiền lại.

Vợ ngốc, anh đã tìm thấy emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ