Chap 26: Có lẽ là quá trễ

147 5 0
                                    

Câu nói mang đậm sắc thái "tình cảm" vang lên, lại thêm một cử chỉ quá đỗi thân mật khiến gương mặt tái xanh của Nhi trở nên đỏ ửng.
Nhịp đập trái tim của cô bỗng chốc không còn tuân theo quy luật, cứ đập thình thịch liên hồi.
Cảm giác gì thế này? Lần đầu tiên trong đời cô có một thứ cảm xúc khó tả như thế.
Cả hai phía vẫn không hề có bất cứ một động tĩnh gì, cả không gian lại chìm đắm vào sự yên tĩnh một cách đáng sợ.
Nhi cố gắng lấy lại nhịp đập vốn có của trái tim mình, sau đó hít một hơi thật sâu, chiếu ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Thắng, gương mặt thoáng ửng đỏ.
- "Thứ anh cần bảo vệ không phải là tôi, mà là chính mình." – Nhìn những vết thương do trận ẩu đả vừa rồi trên người anh, chợt trái tim Nhi lại đập lỗi một nhịp, nhưng vẫn ngang bướng quay mặt sang hướng khác cất cao giọng. – "Anh phải biết quan tâm chính bản thân mình, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác."
Hình ảnh khi anh nhẫn tâm kết thúc cuộc sống của tên lúc nãy lại bắt đầu tái hiện trong tâm trí cô, nhưng cô cũng không thể trách anh được... vì vốn dĩ anh đã mang trong mình tố chất của mafia, luôn đối diện với cuộc sống bằng sự nhẫn tâm và lạnh lùng... và cũng chính cô là lý do anh tàn nhẫn giết tên đó không chút do dự.
Nhưng khi ở bên anh, cô lại có thể cảm nhận rõ rệt cảm giác an toàn, nhất là khi vị trí của anh trong tim cô đã dần đậm sâu hơn theo thời gian.
Thắng chỉ yên lặng, đưa đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ quan sát người con gái trước mặt, nét mặt thoáng chút thất vọng.
- "Em không phải gánh nặng..." – anh nói đều đều, đưa đôi mắt khó chịu nhìn cô. Tại sao cô vợ ngốc này chẳng chịu để ý đến cảm giác của người khác, đôi khi bản tính đó lại khiến anh cảm thấy hụt hẫng. Khẽ thở dài, anh tiếp tục nói, cố ý nhấn mạnh những từ tiếp theo. – "... em là vợ anh!"
Thời gian lại bắt đầu trôi chậm lại...
- "Anh ra ngoài đi, tôi cần phải thay đồ." – Câu trả lời hoàn toàn khác xa với chủ đề mà cả hai người đang tranh chấp với nhau từ nãy đến giờ, Nhi thực sự chẳng còn tâm trạng mà gây chiến với anh, gắng gượng ngồi dậy. Cô đã nói vậy, anh cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện này nữa, từ từ đứng dậy.
Nhưng dáng vẻ nhỏ bé đang cố sức gượng dậy kia khiến anh cảm thấy hơi bất an, ngay cả một việc dễ dàng như thế mà cô cũng không thể làm được, xem ra vết thương kia ảnh hưởng không ít đến thể trạng của cô.
Anh đứng trước mặt cô lặng lẽ quan sát, dường như anh đang có ý định thử sức cô.
Nhưng phía bên kia vẫn đang cố gắng trong vô vọng, cứ mỗi lần Nhi dồn lực vào tay chống xuống giường, cố gắng tìm điểm tựa đứng lên thì vết thương trên vai lại bắt đầu đau rát, thậm chí còn khiến cả cánh tay cô rơi vào tình trạng hoàn toàn mất đi cảm giác.
Ngước mặt lên, cô bắt gặp một đôi mắt khác đang nhìn mình.
Thắng khoanh tay đứng trước mặt cô với dáng vẻ kiêu ngạo, gương mặt lạnh lùng đang nghiêng nghiêng, trong đôi mắt màu hổ phách xen lẫn các tia nhìn phứa tạp.
Cảm giác bực tức trong lòng cô lại bắt đầu xâm lấn tâm hồn nhỏ bé kia, cô đưa đôi mắt căm hận chiếu thẳng vào anh, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận khi mình đang phải đối mặt với khó khăn mà ai kia đang đứng trước mặt vẫn không hề có ý định giúp đỡ, lại còn cặp mắt đó nhìn mình.
... lúc này, cô chỉ hận không thể đứng dậy tát cho anh vài cái để anh bỏ cái thói kênh kiệu đó đi.
Nhưng tất cả chỉ xảy ra khi có phép màu xuất hiện.
Trong tình trạng hiện giờ, việc duy nhất cô có thể làm là cầu cứu chồng yêu của mình.
Vẫn như những lần trước, Nhi đưa một tay nắm lấy vạt áo của anh lay nhẹ, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, sau đó lại ngước lên nhìn anh với đôi mắt rưng rưng những giọt lệ trong suốt.
Nếu nhìn khung cảnh trước mắt, chẳng tên nào nhẫn tâm đến mức mặc kệ Nhi tiếp tục tự mình đứng dậy.
Trên gương mặt anh xuất hiện một nụ cười dịu dàng, đưa hai tay nhẹ nhàng nâng người cô lên.
Đặt Nhi xuống đất, anh vẫn giữ lấy thân hình kia để chắc chắn rằng nàng công chúa nhỏ này có thể đứng vững hơn khi đôi chân vừa tiếp đất.
Bầu không khí vẫn vô cùng yên tĩnh.
Sau một khoảng thời gian ngắn bất động, anh bắt đầu thu tay về, sau đó quay người bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa phòng từ từ khép lại, những cánh hoa tường vy cũng theo làn gió thoảng đáp đất.
Nhi thoải mái nằm trên chiếc giường êm ái, cố gắng sắp xếp những chuỗi kí ức lộn xộn mà mình đã phải gánh chịu thành một cuộn phim ngắn, nhưng việc cô cảm thấy bất mãn nhất là việc Huy và mình không phải là anh em.
Khó chịu trở mình, đột ngột vết thương lại trở nên vô cùng đau đớn, nhưng vẫn không thể đánh gục nỗi thất vọng đang vây kín tâm hồn Nhi.
Cả người cô run lên, vẫn là động tác ôm lấy vai thật chặt, cố gắng xoa dịu nỗi đâu đang dần một lớn hơn, nhưng những cố gắng của cô chỉ là vô ích.
-"Lại đau sao?" – Chất giọng lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau cô, hoà lẫn trong giọng nói ấy có chút lo lắng.
Cô giật mình quay mặt lại, anh đang đứng trước giường, đôi mắt màu hổ phách đang nheo lại nhìn cô.
Nhưng trả lời cho câu hỏi của anh chỉ là một cái lắc đầu nhẹ, cô buông thõng bàn tay trên vai xuống giường, giả vờ nhắm mắt.
Thật sự Nhi không muốn trở thành gánh nặng cho anh, lại càng không muốn anh cứ quan tâm mình một cách thái quá như vậy, nên tốt nhất là cứ im lặng phó mặc mọi chuyện cho thời gian.
Tiếng bước chân chậm rãi bắt đầu vang lên, mỗi lúc một gần.
Anh bước đến chiếc bàn đặt ngay cạnh giường, cầm lấy lọ thuốc nhỏ đặt trong ngăn bàn mở nắp, lấy một viên thuốc rồi lại đặt lọ thuốc về đúng vị trí cũ.
- "Ngồi dậy." – Thắng buông hai từ ngắn gọn, vận dụng kĩ năng uy hiếp vốn có của mình.
Như một mệnh lệnh không thể chối từ, cô từ từ ngồi dậy, cố gắng giấu đi nét đau đớn trên gương mặt của chính mình.
Anh đưa cho cô một ly nước, sau đó lại đưa cho cô viên thuốc ban nãy.
- "Em uống đi." – Giọng điệu ấy vẫn tiếp tục được sử dụng, Thắng nhíu mày quan sát từng hành động của cô. Đôi lúc anh có cảm giác cô cứ cố tình né tránh mình, thậm chí còn cố gắng tạo khoảng cách giữa cả hai.

Vợ ngốc, anh đã tìm thấy emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ