51 - 60

262 3 2
                                    

51| Trở ngại từ phía gia đình

Tầm cuối tháng ba, vụ án của Thiên Vũ kết thúc, Chu Tra mang tội danh cố ý giết người không thành phải nhận hình phạt, nhà họ Trần còn được một khoản bồi thường. Luật sư Hàn Mễ quả thật rất giỏi, tìm được không ít chứng cớ, trong đó quan trọng nhất là một đoạn video, dù không công khai, nhưng có rất nhiều cửa hàng trên trấn đều lắp đặt thiết bị theo dõi để đảm bảo an toàn. Chứng cớ được tìm thấy từ băng ghi hình trong một cửa hành thời trang nhỏ, hình ảnh không rõ cho lắm. Ban đầu, ngay cả chủ cửa hàng cũng không để ý, Hàn Mễ cầm băng đi nhờ người phục hồi hình ảnh mới có thể nhìn ra, sau khi Chu Tra đâm phải người, dừng lại ló đầu ra khỏi cửa xe nhìn thử, tiếp đó cố ý lùi xe về sau, rõ ràng có ý định giết người. Trần Thiên Vũ vì cứu ba, tuy lỡ tay đả thương người, nhưng vết thương nhẹ, không cấu thành trách nhiệm hình sự.

Tuy ba Trần gặp tai nạn, nhưng Thiên Vũ lại không sao, đây có thể xem là kết quả tốt nhất, nhà họ Trần cũng không cầu mong gì hơn. Ba Trần và mẹ Trần không biết nội tình, cứ nghĩ Hàn Mễ là luật sư Trần An Tu tìm được, sau khi vụ án kết thúc luôn giục Trần An Tu, "Phí luật sư là một chuyện, nhưng người ta giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta vẫn phải mời người ta ăn một bữa cơm, Tráng Tráng, con đặt một bữa trong khách sạn đi, đừng tiếc tiền."

Trần An Tu khổ không thể nói, bữa ăn này kiểu gì cũng khiến nội tình bị lộ, y thành thật nói ra còn hơn, "Luật sư Hàn không phải do con mời, là do Chương cử đến."

Mẹ Trần nghe xong im bặt, nhìn chằm chằm vào Trần An Tu, vẻ mặt vui sướng vừa rồi mất sạch.

Ba Trần lại rất vui vẻ, càng tâng bốc, "Ba đã nói mà, Tiểu Chương là người tốt, bình thường thì ít nói, không làm giá, con xem, vừa có chuyện liền xuất hiện, chẳng thân quen gì mà lại giúp gia đình chúng ta một chuyện lớn như vậy."

Trần An Tu nhếch mép cười gượng, muốn đáp lại ba vài câu, nhưng thấy mẹ y cười châm biếm, muốn giả bộ thoải mái tự nhiên cũng không phải chuyện dễ.

Trần Thiên Vũ khoanh tay đứng bên cạnh, cũng không nói xen vào. Trần An Tu liếc mắt cầu cứu em trai, hắn thờ ơ quay đầu vờ như không thấy.

Trần An Tu thấy hắn hành động như thế thì tức suýt ngất, nghĩ thầm, thằng em này đúng là quá đáng, y tìm Chương Thời Niên giúp đỡ không phải là muốn cứu nó ra sao? Vậy mà giờ y gặp khó khăn, Vọng Vọng lại làm như không thấy, buồn quá, uổng công mình thương nó nhiều năm như vậy.

"Tráng Tráng? Con có nghe ba nói không?" Ba Trần tự biên tự diễn một lúc lâu, trong phòng cũng không ai đáp lại ông.

"Hả? Ba, ba vừa nói gì ạ?" Y vừa rồi thất thần.

"Ba hỏi Tiểu Chương còn ở Lục Đảo không? Con hỏi xem người ta có rảnh không, đến nhà chúng ta ăn bữa cơm?" Mời khách đến nhà có vẻ thân thiện hơn là mời khách đến nhà hàng.

Chuyện này Trần An Tu cũng không dám đồng ý, y xoay cốc nước trên bàn, mắt nhìn về phía mẹ Trần.

Mẹ Trần cúi đầu không nói lời nào, cầm từng chiếc khăn mặt khô treo trên lò sưởi xuống, đặt lên gối xếp ngay ngắn. Lúc này ba Trần mới nhận ra biểu hiện khác thường của mẹ Trần, hỏi, "Bà làm sao thế? Thiên Vũ không có việc gì, chẳng phải là một chuyện đáng mừng sao?"

Nông gia nhạc tiểu lão bảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ