"Ách, có ý tứ gì?" Hạ Úc Huân ngẩn ra.
"Tôi nói, tôi hy vọng cô có thể làm trợ lý riêng cho tôi." Lãnh Tư Triệt nhìn cô trả lời.
Hạ Úc Huân có chút khó xử mà gãi gãi đầu, nói:"Trợ lý riêng? Nhưng...... Nhưng tôi ngoại trừ việc đánh nhau cái gì cũng không biết a?"
Trợ lý riêng không phải đều là những cô gái tuổi trẻ xinh đẹp bằng cấp cao sao? Cô thật sự là không cách nào đem bản thân trèo lên cao như vậy được......
"Vậy làm bảo tiêu cho tôi có thể chứ?" Lãnh Tư Triệt cũng không từ bỏ.
"À......"
Lãnh Tư Triệt nhu nhược như vậy, xác thật là so với Lãnh Tư Thần càng cần được bảo vệ, chỉ là cô trăm phương ngàn kế lâu như vậy chỉ vì muốn tiếp cận Lãnh Tư gần hơn một chút a......
Nhưng lại không đành lòng cự tuyệt A Triệt ôn nhu như vậy, làm sao bây giờ? Phát điên thật là phát điên!
"A, tôi hình như có chút làm khó người khác. Tiểu Huân, cô vẫn giống như trước đây thích anh trai tôi đúng không?" Trong giọng nói Lãnh Tư Triệt có vài phần chua xót.
"Ách, khụ khụ, tôi, tôi không có! Lại nói, anh ấy đều phải cùng Bạch tiểu thư đính hôn......" Sắc mặt Hạ Úc Huân có chút khó coi, clúc có lúc không cắt bánh mì trong đĩa.
Lời còn chưa dứt, dao ăn của cô đã cắt đĩa...... Nứt ra.
Lãnh Tư Triệt nhìn cô như vậy, đôi mắt trong veo không thể tránh né mà trở nên có chút âm trầm, nói: "Tiểu Huân, cô biết rõ anh ấy không thích cô, vì cái gì còn muốn kiên trì? Không cảm thấy đau khổ sao? Anh ấy rốt cuộc có điểm nào khiến cô không màng tất cả như vậy?"
Hạ Úc Huân mê man mà lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết anh ấy rốt cuộc có chỗ nào tốt, tính cách xấu xa như vậy, thái độ đối với tôi thì lại kiêu ngạo đáng đánh đòn, nhưng, có vài người không rõ tốt ở điểm nào, nhưng ai cũng không cách nào thay thế. Yêu anh ấy đã dung nhập vào thói quen cuộc sống của tôi rồi, đây đại khái giống như là tác động của một khối u mạch máu, nếu để tôi vứt bỏ phần tình cảm này, chẳng khác nào để tôi vứt bỏ đi một phần sinh mệnh của mình......"
Lãnh Tư Triệt hoàn toàn không tin nổi Hạ Úc Huân sẽ nói ra những lời như vậy, vẻ mặt hoảng hốt, nói: "Phải không......"
Hạ Úc Huân ho nhẹ một tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ, ra vẻ nhẹ nhàng nói, "A Triệt, thật sự rất thần kỳ! Tôi cư nhiên sẽ nói ra những lời lừa tình như vậy, khiến người ta rơi lệ, quả nhiên là bởi vì ở cạnh bên anh, ai cũng đều biến thành thục nữ."
Lãnh Tư Triệt cười khổ.
Tiểu Huân, đó không phải bởi vì tôi, mà là bởi vì cô đối với anh ấy yêu khắc cốt ghi tâm.
Thật là có chút hao tổn tâm trí.
Cố chấp quật cường như cô, tôi không biết có thể kiên trì đến một ngày cô từ bỏ anh ấy hay không nữa.
-
Sauk hi dùng bữa sáng xong, Hạ Úc Huân cùng Lãnh Tư Triệt cùng đến công ty.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc, Lãnh Tư Thần đứng ở bên cửa sổ sát đất, ánh mắt lạnh băng mà nhìn dưới lầu, Hạ Úc Huân từ trong xe Lãnh Tư Triệt đi ra.
Chẳng lẽ tối hôm qua bọn họ...... Ở bên nhau?
Cùng nhìn rõ một màn dưới lầu kia còn có thư ký Effie đứng cạnh Lãnh Tư Thần trong tay cầm lịch công tác.
Vẻ mặt Effie có chút biến đổi không dễ phát hiện.
Đi ra khỏi văn phòng, Effie nhìn cửa thang máy, đột nhiên thâm độc mà cười cười, theo sau thuận tay đem bảng "Sửa chữa xin đừng vào" ném vào thùng rác.
Chờ thông qua camera xác định Hạ Úc Huân vụng về hấp tấp đi vào thang máy, Effie mới lại đem bảng thông cảnh báo đặt lại chỗ cũ.
Chỉ chốc lát sau, đậu xe xong Lãnh Tư Triệt đã đi tới.
Chờ đợi đã lâu Effie vội vàng khuôn mặt tươi cười đi lên, nói: "Phó tổng, thang máy hỏng rồi, cho nên tạm thời phải phiền ngài đi bộ cầu thang lên."
"Uhm." Lãnh Tư Triệt thất thần mà lên tiếng, trong lòng chua xót nghĩ, theo tốc độ của nha đầu kia, hiện tại sợ là đã phi lên tầng mười sáu, trở lại bên cạnh anh hai rồi!
Mà giờ phút này Hạ Úc Huân đang trong thang máy lên tới tầng mười đột nhiên ầm một tiếng dừng lại, tối tăm đột ngột bao trùm......
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển1]BÀ XÃ NGỌT NGÀO: HÀNG TỈ ẤM ÁP KẾT HÔN NGÀY THỨ 7
RomanceTác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu Văn án: Năm cô ba tuổi đã định chung thân, mười tuổi mang nụ hôn đầu đời đi dâng hiến, hai mươi tuổi làm bảo vệ cho tổng giám đốc anh. Như vậy trúc mã còn bị người khác cưỡi chạy thì mấy năm học võ của cô cũng bỏ đi rồi. V...