Tuy rằng vẫn rất sợ cùng người khác tiếp cận, rất dễ dàng chấn kinh, nhưng hiện tại Hạ Úc Huân đã có thể thường xuyên được dẫn dắt đi ra ngoài, không phải cả ngày trốn ở trong phòng.
Vì thế, Lãnh Tư Thần quyết định bắt đầu thực hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Lúc Lãnh Tư Thần đưa ra ý kiến muốn mang Hạ Úc Huân trở về tinh võ quán, sắc mặt Nam Cung Lâm rất kém, điệu bộ kia, hệt như người cha sắp bị cướp đi khuê nữ.
Nam Cung Mặc bên cạnh ho nhẹ một tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc, ăn ngay nói thật, "Kỳ thật, trở lại hoàn cảnh quen thuộc đối với bệnh tình của chị hẳn là tương đối có trợ giúp."
Nam Cung Lâm ánh mắt sắc bén mà trừng mắt liếc mắt nhìn Nam Cung Mặc đang cùi chỏ rẻ ra ngoài kia một cái, ngay sau đó lại chuyển hướng Lãnh Tư Thần, nói:"Cậu hiện tại đã ốc còn không mang nổi mình ốc, có thời gian chăm sóc cô ấy sao?"
"Ít nhất, mấy ngày này tôi vẫn luôn ở chỗ này bồi cô ấy." Lãnh Tư Thần trả lời.
Hạ Úc Huân hai ngày này xem ra tinh thần không sao, thích một người ngơ ngác mà ngồi, cái này làm cho anh thực lo lắng, cũng càng kiên quyết với ý niệm mang cô về nhà của anh.
"Vậy không thể chứng minh cậu có thể thời thời khắc khắc bồi cô ấy, phải biết rằng, hơi không chú ý cô ấy liền có thể xảy ra chuyện, chỉ có nơi này của tôi mới là an toàn nhất." Tại sự kiện này, Nam Cung Lâm không chút nào không kiên trì.
Lãnh Tư Thần theo lý cố gắng, nói: "Nơi an toàn nhất không nhất định là nơi thích hợp nhất với bệnh tình cô ấy."
Nam Cung Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: "Tuy rằng đó là nhà cô ấy, nhưng, cậu nên hiểu rõ, nơi đó cách nhà cậu cũng rất gần, Lãnh gia bên kia tùy thời đều có thể tìm cô ấy gây phiền toái!""Đây cùng Lãnh gia có quan hệ gì?" Lãnh Tư Thần có chút bài xích nhắc tới đề tài Lãnh gia.
"Trong lòng cậu hiểu rõ, lãnh Hoa kiều đã sớm đã không thích ứng với thời đại, mà năng lực Lãnh Tư Triệt căn bản không khống chế nổi một công ty lớn như vậy, mới chưa qua mấy ngày thôi, lãnh thị đã bắt đầu tự loạn trận tuyến. Cậu bỏ đi tự do như vậy, nói mặc kệ liền mặc kệ. Làm đến tuyệt tình như vậy, sẽ không sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết sao?" Nam Cung Lâm tự tự kiến huyết.
Sắc mặt Lãnh Tư Thần đột nhiên trầm xuống, không chỉ bởi vì Nam Cung Lâm hùng hổ doạ người, càng bởi vì ông ta nói được tai hoạ ngầm xác thật tồn tại.
Nhưng, đây cũng không có nghĩa rằng anh sẽ thỏa hiệp.
"Nam Cung tổng tài, kẻ thù không đội trời chung của ngài trải rộng cả nước, tình nhân càng nhiều như cá diếc qua sông, ngài cho rằng thái độ đặc biệt của ngài đối với Tiểu Huân sẽ không rước lấy phiền toái cho cô ấy sao?" Lãnh Tư Thần trả lời lại một cách mỉa mai.
"Đánh rắm! Tôi là cô......" Nam Cung Lâm bỗng nhiên đứng lên, nói đến một nửa lại không nói nữa, cứ thế tự tức giận đến dựng râu trừng mắt, ở trong phòng nóng nảy qua lại.
Nam Cung Mặc bất đắc dĩ mà nhìn hai người ầm ĩ không phân cao thấp, chen miệng vào không lọt.
Hai người cứ như vậy vẫn luôn giằng co đến buổi tối, đến khi Nam Cung Lâm tạm thời có việc công ty gọi đến, mới không thể không rời đi.
Lãnh Tư Thần tự nhiên không phải đèn cạn dầu, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha, lập tức tốc chiến tốc thắng nhân cơ hội đem Hạ Úc Huân đưa vào trong xe.
Chờ Nam Cung Mặc phát hiện mang người đuổi theo, Lãnh Tư Thần đã đi mất, chỉ còn lại một đám thủ hạ nghiêm chỉnh huấn luyện của Lãnh Tư Thần dùng súng Colt 2000 9MM chỉ vào đầu bọn họ.
Kỳ quái, Lãnh Tư Thần đều đã bị đoạt quyền hành, đám thủ hạ được huấn luyện, trang bị đầy đủ vũ khí lại từ đâu điều tới?
Nam Cung Mặc ở trong lòng thở dài, tuy rằng cậu đứng bên phía Lãnh Tư Thần, cảm thấy Hạ Úc Huân trở về dưỡng bệnh tương đối tốt, nhưng lúc này đây cậu thật sự không phải cố ý thả nước.
Xong rồi, Nam Cung Lâm trước khi đi còn dặn dò cậu mấy trăm lần phải trông coi Hạ Úc Huân.
Chỉ là, nhìn trận địa trước mắt này, cậu sao có thể ngăn được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển1]BÀ XÃ NGỌT NGÀO: HÀNG TỈ ẤM ÁP KẾT HÔN NGÀY THỨ 7
RomanceTác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu Văn án: Năm cô ba tuổi đã định chung thân, mười tuổi mang nụ hôn đầu đời đi dâng hiến, hai mươi tuổi làm bảo vệ cho tổng giám đốc anh. Như vậy trúc mã còn bị người khác cưỡi chạy thì mấy năm học võ của cô cũng bỏ đi rồi. V...