Chương 162: Chỉ Là Bại Bởi Cô Ấy

924 15 0
                                    

Trên mái hiên hành lang nước mưa vẫn tí tách rơi xuống, gió lành lạnh khiến người ta nhịn không được co rúm lại.

Âu Minh Hiên đứng trên thềm đá, thân ảnh có vẻ vô cùng đơn bạc.

Nam Cung Mặc có chút lo lắng hỏi một câu, "Này! Anh không sao chứ?"

Âu Minh Hiên trầm mặc làm không khí lạnh thêm vài phần.

"Ách, tối hôm qua sấm sét, anh biết đó. Tuy rằng loại thời tiết này củi khô rất dễ bốc lửa...... Khụ khụ, cái kia tôi không phải có ý này, tôi là nói......" Càng nói càng loạn, Nam Cung Mặc gian nan mà tiếp tục an ủi nói, "Tôi là muốn nói, chị ấy hẳn là chỉ vì sợ hãi cho nên mới......"

Ngay lúc Nam Cung Mặc đã nói không xong, tiếng chuông di động của Âu Minh Hiênđột nhiên vang lên.

Di động vang đã lâu, Âu Minh Hiên mới nhận, "Chuyện gì?"

"Tổng tài, Âu thị buổi sáng có người gọi điện thoại tới nói muốn hẹn gặp ngài, hình như là có ý đàm phán hòa bình." Di động bên kia cấp dưới hội báo nói.

Thần sắc Âu Minh Hiên có chút kinh động, hỏi: "Đàm phán hòa bình? Cùng ai nói? Lãnh Tư Thần?"

"Không phải, bên kia nói là chủ tịch mời."

"Hủy."

Âu Minh Hiên cúp điện thoại, tạm dừng một hồi lâu, mới do dự mà gọi điện thoại.

"A lo! Mẹ, ngày mai con về Italy."

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm kinh hỉ của phụ nữ, nói: "Thân ái, con không phải nói có việc chưa về được sao?"

"Sinh nhật mẹ, chưa về được cũng phải trở về a!" Âu Minh Hiên cười nói.


"Con trai ngoan, mẹ chờ con a! Đúng rồi, mẹ còn sắp xếp cho con một sự kinh hỉ a!"

"Ngược lại a? Hẳn là con cho mẹ kinh hỉ mới đúng."

"Con có thể trở về, mẹ đã thực kinh hỉ thực kinh hỉ!"

Âu Minh Hiên nghe thanh âm vui sướng của mẹ đầu bên kia, đột nhiên cảm thấy, có lẽ, như vậy cũng không tồi.

Ít nhất, còn có người vui sướng.

......

Nam Cung Mặc nhíu mày, "Anh phải đi?"

"Đúng vậy, dù sao tôi chỉ biết càng giúp càng rối." Âu Minh Hiên giống như không sao cả mà nói, chỉ là, ngữ khí khó nén được sự cô đơn.

"Vậy không giống như anh đã nói, nhanh như vậy liền nhận thua?" Ngữ khí Nam Cung Mặc có chút khiêu khích, cậu không thích nhìn thấy bộ dáng không ý chí chiến đấu này của anh.




Vốn dĩ tưởng rằng anh sẽ phản bác, nhưng, không nghĩ tới Âu Minh Hiên chỉ cười khổ nói, "Đúng, nhận thua. Không phải bại bởi Lãnh Tư Thần, mà là bại bởi cô ấy."

"Vậy anh khi nào trở về?" Nam Cung Mặc không tin anh có thể buông Hạ Úc Huân.

"Tôi sẽ mau chóng, bên Italy tôi có quen biết một chuyên gia tâm lý rất nổi tiếng, có thể nhân cơ hội này đi mời cô ấy qua đây.

Vốn dĩ muốn trực tiếp mang úc huân đi Italy, nhưng cô ấy không muốn theo tôi, tôi đành phải tự mình trở về một chuyến.

Vốn đang từ từ không chắc mà quyết định, bởi vì không yên tâm cô ấy. Hiện tại xem ra, tôi là người thừa còn không bằng đi xa xa, đi làm một vài chuyện có thể trợ giúp được chút.

Để cho cô cùng A Thần của cô hạnh phúc vui sướng ở bên nhau đi! Tôi sẽ một mình trốn trong góc phòng một mình đau buồn, mang theo ký ức với cô ấy từ từ già đi......"

Nhìn thấy Nam Cung Mặc ở một bên làm ra vẻ nôn mửa, Âu Minh Hiên hung tợn mà trừng cậu một cái, nói: "Cậu tiểu tử không lương tâm, trong lòng tôi hiện tại đã chịu tổn thương nặng, cậu có thể hay không có chút đồng tình?"

Nam Cung Mặc trừng anh một cái, nói: "Dối trá quá dối trá! Tôi thấy anh là một mình trốn ở góc phòng âm mưu, không cam lòng mang theo cô, nghiêng trời lệch đất, ngóc đầu trở lại!"

Nếu anh dễ dàng từ bỏ như vậy, vậy anh liền không phải Âu Minh Hiên.

Âu Minh Hiên hoàn toàn không bị người ta nói mà tự thú, cười đến vẻ mặt trong sáng vô tư.

"Đúng rồi, cậu có biết chuyện lãnh thị là như thế nào không? Hiện tại sao lại thành chủ tịch làm chủ?" Âu Minh Hiên hồ nghi hỏi một câu.

[Quyển1]BÀ XÃ NGỌT NGÀO: HÀNG TỈ ẤM ÁP KẾT HÔN NGÀY THỨ 7Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ