IV. I See The Light (Part 1)

668 113 7
                                    


"All those days watching from the windows,

(Bao ngày qua, ngắm nhìn từ khung cửa sổ)

All those years outside looking in.

(Bao năm qua, nhìn mọi vật từ bên ngoài)

All that time never even knowing,

(Bao lâu nay, chưa bao giờ nhận ra)

Just how blind I've been.

(Mình đã mù quáng ra sao)

Now I'm here, blinking in the starlight,

(Giờ nơi đây, chớp mắt dưới ánh sao đêm)

Now I'm here, suddenly I see.

(Giờ nơi đây, bỗng nhận ra rằng)

Standing here, it's all so clear,

(Đứng ở đây. Ôi thật rõ làm sao)

I'm where I'm meant to be.

(Tôi thuộc về chính nơi đây)"

Wendy gần như nhắm mắt vì khung cảnh này quá quen thuộc với cô.

Nhưng nghĩ kĩ lại, cô khá chắc chắn rằng công chúa không cố gắng để cô cảm thấy gì đó - nàng ấy không thể dẫn cô đến nhà trên cây được bao quanh bởi cảnh đêm tuyệt đẹp và định hôn cô ở đó phải không? Nàng ấy không thể thả thính với cô phải không? Với một cách thức lãng mạn quen thuộc này ư?

Wendy là một người tốt bụng, một thiên thần, người luôn tươi cười với người khác nhưng lại khóc một mình. Cô có thể là người ấm áp và tốt bụng nhất mà tất cả mọi người từng biết. Cô có những đường nét ưa nhìn, không giống phương Đông lắm. Và cô tự hỏi liệu những đường nét đó có liên quan đến người mẹ bí ẩn của mình không.

Joohyun, mặt khác, lại khá phiền lòng vì Wendy đang thất thần. Có phải vì nàng nhạt không? Cô không thích nó à? Hoặc cô thậm chí còn không muốn ở đây? Hay là cô không thích ở bên nàng?

Nàng chớp mắt và chớp mắt. Ngập ngừng không biết làm gì. Lưỡng lự vì hành động tiếp theo của mình. Đúng, nàng thích Wendy. Nhưng nàng không phải là biết đó là loại "thích" nào. Nàng chỉ biết nhiều hơn biết ơn, mạnh hơn sự hấp dẫn.

Giống như một sự liên kết. Nếu Joohyun phải miêu tả nó. Và nàng thầm mong rằng cô cũng cảm thấy như vậy. Mặc dù thực tế rằng cô đã có một "cô bạn gái".

Joohyun ghét phải thừa nhận. Nàng ước mình đã gặp Wendy sớm hơn, sớm hơn Seolhyun. Nàng không thích cái cách cô ấy làm cho cô không vui, cái cách cô ấy thất bại trong việc nhìn thấy nỗi buồn của cô, cái cách cô ấy bỏ lại cô với tất cả gánh nặng trên thế giới. Đó không phải là việc một bạn gái nên làm. Joohyun biết rõ điều đó.

"Wendy?" Nàng khẽ gọi. Nàng muốn đem tâm trí cô trở lại, trở lại với nàng. Nhìn thấy khuôn mặt giàu biểu cảm, tối nay, công chúa lần đầu tiên thực sự mỉm cười.

"Em có thích-"

"Cho tôi xem nh-"

Cả hai mở miệng cùng một lúc. Rồi họ cười với nhau.

[SHORTFIC][TRANS] Neverwhere : A Tale of A Lock and Key - WenRene [END]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ