_ Taeyong: " Tôi sai rồi, tôi đã sai rồi "
..- Hiện tại anh không biết gì hơn ngoài mấy từ này_ Doyoung: " Giờ anh mới biết anh sai là đã quá trễ rồi. Tôi cho anh hay, em ấy bảo rất hối hận khi về đây gặp anh đó nên tôi nghĩ em ấy sẽ bỏ đi thêm lần nữa, anh phải giữ em ấy lại đó nếu không thì anh hoàn toàn không có tư cách là người Jaehyun yêu đâu, anh nghe rõ chưa?"..- Nói xong, Doyoung tức giận đi lên phòng. Ten cũng đi theo anh lên lầu.
_ Lên tới phòng Doyoung chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng gõ cửa, anh lên tiếng: " Vào đi "..- Vừa nói vừa nhìn ra cửa thì thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia.
_ Ten: " Sao hôm nay anh khác vậy ?"...- Ten thấy thái độ của Doyoung lúc nãy có hơi ghen tị với Jaehyun
_ Doyoung: " Ý em là sao ?"...- Cậu vẫn thắc mắt hỏi lại
_ Ten: " Ý em là, em chưa bao giờ thấy anh tức giận vì ai bao giờ, mà còn đặc biệt hơn là lại nổi giận thay cho Jaehyun. Thái độ anh lúc nãy em chưa bao giờ thấy qua"...- Cậu nói nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Doyoung vì sợ anh biết cậu đang ghen với Jaehyun
_ Nhận biết được thái độ của Ten là đang ghen anh lại cảm thấy vui mà trêu chọc cậu: " Em ghen ?"
_ Cậu anh đoán trúng tin đen liền đỏ mặt phản bác : " Ai ghen chứ ?"
_ Anh lại thấy cái biểu cảm đáng yêu của Ten liền nhướng người lên hôn nhẹ một cái lên môi cậu và nói: " Rõ ràng em là đang ghen mà, đừng dối anh."
_ Ten ngạc nhiên khi bị hôn, khuôn mặt đã đỏ sẵn bây giờ càng đỏ hơn nhìn cậu rất đáng yêu: " Không có, em...em không có ghen "
_ Doyoung khó chịu liền nhăn mặt: " Nếu em nói em không ghen, có nghĩa em không có tình cảm gì với anh nên không ghen, không có ai khi thấy người yêu mình quan tâm đến người khác mà không ghen cả. Em nói đi, em thật sự yêu anh?"...- Cố ép cậu vào đường cùng để cậu khai
_ Ten cảm thấy bản thân mình có lỗi vô cùng, cậu thích anh nhưng vì cậu ngại nên không dám bày tỏ ra bên ngoài, mà cũng chỉ sự ngại ngùng đó mà đã làm Doyoung đau lòng: " Em...em"
_ Doyoubg thấy Ten ấp úng, anh khó chịu nhíu mày: " Thôi đủ rồi, nếu nói lời yêu với anh khó đến vậy thì thôi đi, anh không ép em nữa, em ra ngoài đi. "..- Nói với giọng hờn dỗi, quay lưng đi vào phòng tắm
_ Ten vội vàng chạy lại ôm anh từ sau lưng, hai xiết chặt eo anh: " Em yêu anh, anh đừng giận mà "..- Giọng nói có chút nghiên túc lẫn nhõng nhẽo để dụ anh hạ cơn giận xuống
_ Doyoung nghe vậy liền cười gian vì đã thành công với chiêu giận dỗi của mình. Anh quay người lại béo lên cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh của cậu: " Em chứng minh đi. Hồi nãy em vẫn còn ấp úng khi nói em yêu anh, nên anh vẫn chưa tin lắm"
_ Ten: " Chứng minh? Em biết chứng minh như thế nào?"
_ Doyoung vẫn muốn chọc ghẹo cậu: " Tùy em, làm cách nào mà có thể thuyết phục anh nhất là được"..- Giọng nói đầy thách thức
_ Ten suy nghĩ được một hồi thì bỗng nhiên khuôn mặt đỏ bừng. Doyoung thấy vậy liền hỏi: " Em đang nghĩ cái gì ?"
_ Ten giật mình ấp úng: " K- Không có"...- Mặt càng đỏ hơn