Hương ngồi thất thần, nhìn di ảnh của người cha mà cả cuộc đời này đều dành tình thương cho vợ cho con của mình. Cô nhớ những ngày còn bé cô cùng cha cùng đạp xe trên cánh đồng, những lúc cha vì muốn cô ăn học tốt hơn đã không ngại những công việc nặng nhọc nào, nhớ những ngày hè oi bức cha đã tự mình đạp chiếc xe đạp cọc cạch của mình đến trường học của cô để chỉ đưa chai nước hay cái bánh, cô lại nhớ về nụ cười của cha hay những cái xoa đầu dịu dàng của người cha dành cho con gái khi cô nũng nịu với cha của mình. Một giọt, hai giọt, có cả triệu giọt ngay lúc này cũng chẳng thể nào xoa dịu đi nỗi mất mát vô cùng to lớn này của cô. Cô đau, cô xót, cô buồn tủi vì khi mình đang thành công muốn báo hiếu cho cha nhưng bây giờ có lẽ đã xa vời đối với cô rồi. Nhìn cô gái ngày trước dù có khó khăn đến đâu, bao nhiêu là thử thách cạm bẫy nhưng trên môi cô vẫn luôn là nụ cười quốc dân, khi nào cô cũng luôn miệng bảo với fans và người thân rằng "chị không sao", "con không sao, con ổn" nhưng đâu ai ngờ rằng giờ đây người con gái ấy lại gầy gò, ốm yếu, đôi mắt nâu sáng ngày nào giờ đã sưng húp và đỏ hoe vì khóc, mặt mũi thất thần nhìn về khoảng không vô định kia. Ai nhìn vào cũng không khỏi xót xa, bùi ngùi nhất là người con gái cao cao, có nước da ngăm đen đang đứng ở phía cổng nhìn cô. Dù lịch trình của mình bận rộn không kém người kia nhưng khi nghe tin Khuê không cần biết mình đang làm gì lập tức book vé về Hải Phòng, vì hơn ai hết Khuê hiểu được Hương đang rất cần một bờ vai. Khuê phải vất vả lắm mới có thể vào được bên trong, vào được trong nhìn người con gái trước mặt trái tim nhỏ bé của Khuê không khỏi nhói đau, nhìn người con gái mình yêu thương bây giờ suy sụp đến mức nào, Khuê ước mình có thể chịu được phần nào nỗi đau của cô.
Khuê đi đến ngồi bên cạnh của cô, em cố gắng lau hết những giọt nước mắt trên khuôn mặt của người con gái trước mặt và ôm cô vào lòng. Cảm nhận được vòng tay quá đỗi quen thuộc, không cần ngẩng đầu lên cô cũng biết đó là ai. Cô gục đầu vào vai của Khuê mà khóc, bao nhiêu nỗi đau, nước mắt cứ lần lượt rơi đều và ướt đẫm trên vai của Khuê. Khuê càng ngày càng ôm chặt cô hơn và vỗ nhẹ nhẹ vào tấm lưng đang ngày càng run lên bần bật, Khuê muốn cho cô khóc thật nhiều để phần nào có thể xoa dịu đi mất mát này. Hơn ai hết Khuê hiểu cha là người rất quan trọng và là người Hương yêu thương, kính trọng nhất trong gia đình mình. Nhìn Hương mà Khuê muốn khóc cùng cô, nhưng Khuê tự nhủ với lòng mình phải thật mạnh mẽ để cô có thể tựa vào vai mình yếu đuối và cùng giúp cô và gia đình vượt qua nỗi đau này. Hương khóc đến mức lả người tựa vào lòng Khuê nhưng vẫn luôn miệng mấy từ mà thật khiến lòng người ta đau như cắt: "Cha ơi.. con xin lỗi". Khuê cố gắng ngăn những giọt nước mắt của mình. Vì mấy ngày nay ăn không ăn, uống không uống, ngủ không ngủ mà Hương giờ đây đã kiệt sức, ngủ thiết đi vào trong lòng của Khuê, một giọt nước mắt của Hương vẫn còn đọng lại trên mi mắt.
Khuê nhờ em trai cùng mình đưa Hương vào phòng nghỉ ngơi một chút. Sau khi đắp chăn cẩn thận cho Hương, Khuê quay ra tìm mẹ Hương để an ủi mẹ. Thắp cho người đàn ông lam lũ một nén nhang, người đàn ông ấy vẫn tươi cười như lần đầu Khuê về gặp gia đình Hương. Thấy mẹ của Hương cũng đang ngồi thất thần, khiến Khuê rất thương xót. Khuê ôm mẹ vào lòng, cố gắng an ủi mẹ.
-Con thành thật chia buồn cùng gia đình. Con mong Hương và cả gia đình mình mau chóng vượt qua nỗi đau này. Bác hãy cố gắng lên vì bác còn là chỗ dựa vững chắc của Hương nữa. Con tin bác trai ở trên thiên đường vẫn luôn dõi theo và phù hộ cả nhà mình. Bác ấy sẽ không vui nếu thấy vợ con của mình vì mình mà ngày càng tiều tuỵ đâu ạ.
YOU ARE READING
[Oneshot] [HK] You are my world ❤️
FanfictionĐây là lần đầu tui thử viết có gì sai sót mong mng bo qua nha nha 😘😘 chỉ tại càng ngày tui càng love cái cặp trong đắng có ngọt này quá :))) À tiện thể mấy mẫu truyện này đc tui đi lượm moi nơi và đc edit cho phù hợp tính cách lầy, bựa k tả của h...