Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy liền hạ trường kiếm rồi quỳ một gối xuống, giọng nói trầm trầm đầy kiên định vang lên, "Nhi thần không dám, nhưng trên đại điện này nếu có kẻ nào muốn động đến một sợi tóc của Lăng Thường, nhi thần nhất định khiến kẻ đó phải tưới máu trên điện này!"
Cái gì?
Toàn thân Thiền Vu Quân Thần khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn cũng tràn ngập sự khiếp sợ.
Con trai của ông ta lại có thể nói ra những lời như vậy? Sự tức giận cùng bất mãn tràn ngập trên gương mặt Thiền Vu Quân Thần, ông ta giơ bàn tay to đập bàn rầm rầm mấy phát, giận tím mặt đứng bật dậy...
"To gan! Ngươi dám nói với phụ vương mình những lời như vậy sao?"
"Nhi thần không dám!" Hách Liên Ngự Thuấn ngẩng đầu, bình thản nói, "Nhi thần chỉ muốn bảo vệ nữ nhân của mình mà thôi. Nhi thần chẳng qua chỉ muốn làm chuyện mà phụ vương năm xưa không dám làm!"
Những lời này của Hách Liên Ngự Thuấn cất lên với âm điệu không cao nhưng lại như tảng đá ngàn cân dội thẳng xuống đầu Thiền Vu Quân Thần. Đầu tiên ông ta hơi sửng sốt, hàm răng cắn chặt lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập, thật lâu sau thì lại giống như người vừa bị một cú đòn chí mạng mà xụi lơ ngồi xuống ghế khiến mấy viên quan hầu cận bên cạnh bị kinh hãi vội vàng tiến lên xem tình hình.
Thiền Vu Quân Thần nâng tay ra ý ngăn mấy viên quan hầu cận lại. Ông ta vẫn không hề nhúc nhích nhìn Hách Liên Ngự Thuấn quỳ dưới điện. Trên gương mặt tràn ngập khí phách oai hùng của ông ta giờ lại nổi lên sự tang thương, còn có cả sự mất mát cùng đau xót. Sở Lăng Thường có thể nhận thấy đó là một nỗi đau đớn thấm sâu đến tận cốt tuỷ.
Giờ khắc này, nàng còn cảm thấy Hách Liên Ngự Thuấn có chút tàn nhẫn. Không khó nhận ra, Thiền Vu Quân Thần có một tình cảm rất đặc biệt đối với mẫu thân của hắn. Loại tình cảm này sâu nặng tới nỗi cho dù người đã mất nhưng tình vẫn còn mãi khắc ghi.
Thật lâu sau, Thiền Vu Quân Thần mới hơi giật giật khoé môi, chậm rãi nói, "Ngự Thuấn à, phụ vương thực sự hâm mộ con!"
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn cũng có chút biến đổi, thoáng hiện lên những tình cảm sâu nặng đang cố kìm nén.
"Đứng lên đi!" Thiền Vu khẽ thở dài.
Hách Liên Ngự Thuấn đứng dậy, thuận thế đem Sở Lăng Thường kéo đến bên cạnh. Sự cảnh giác của hắn vẫn không hề tiêu tan chút nào so với trước kia.
Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn một bên gương mặt anh tuấn của hắn, tận đáy lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp. Sau này, cho dù sóng gió có ập xuống thêm nữa, nàng cũng không còn sợ hãi. Chẳng lẽ nàng đã bắt đầu cảm thấy chỉ cần cùng hắn ở chung một chỗ, cho dù trời có sập xuống cũng không bị thương tổn hay sao?
Vu Đan thấy vậy thì cực kỳ bất mãn, quay sang nhìn Thiền Vu...
"Thiền Vu, không phải người định không truy cứu chuyện này nữa chứ?"
Y Trĩ Tà nghe vậy liền cười nhẹ, bước lên giải vây, giọng nói cũng mang theo ý trào phúng, "Nhị vương tử, Lăng Thường là một cô nương. Ngươi ở trước mặt mọi người muốn thị vệ kiểm tra xem cô nương ấy có bị thương hay không chẳng phải là làm vấy bẩn sự trong sạch của người ta sao? Ngươi đang rắp tâm làm gì vậy?"
"Tả Cốc Lễ vương, ông đừng ngậm máu phun người!"
"Là ta ngậm máu phun người hay là nhị vương tử chỉ vì cái lợi trước mắt?" Y Trĩ Tà cười lạnh. Ông ta đương nhiên là đứng về phía Sở Lăng Thường. Tuy nhận thấy vẻ mặt Sở Lăng Thường nổi lên ý dựa dẫm vào Hách Liên Ngự Thuấn thì ông ta cảm thấy có chút chua xót, nhưng vẫn không đành lòng nhìn nàng bị thương tổn.
Vu Đan tức đến nỗi siết chặt nắm tay đến mức khớp xương kêu răng rắc.
Hữu Cốc Lễ vương lại tiến lên, đối diện với Y Trĩ Tà, "Nếu Sở cô nương không được tiện vậy thì kiểm tra Tả hiền vương đi. Không phải ngay cả Tả hiền vương cũng có chỗ bất tiện đấy chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN
RomanceTác giả: Ân Tầm Thể loại: Ngôn tình Tình trạng: Hoàn thành Nội dung truyện: Một cỗ quan tài lạnh lẽo được chôn vùi cả ngàn năm vừa được khai quật... Một người đàn ông và một cô gái bất ngờ bỏ mạng cùng lúc... Những sự kiện bí ẩn chưa từng được ghi l...