1. CHUYẾN ĐI LỚN CỦA CÔ GÁI NHỎ

328 22 0
                                    

Rouen, Pháp, năm 1906 — tại một con phố nhỏ ở thành phố cảng — những tiếng la hét, chửi bới và cảnh tượng một cô bé lao từ căn nhà nghỉ rẻ tiền ra ngoài vỉa hè làm bao người ngoài đường chú ý. Người đàn bà to béo đứng từ trong ném chiếc va li vào đầu đứa nhóc, đồ đạc văng tung tóe ra đường. Cũng không có gì nhiều: chỉ là hai cái áo sơ mi trắng; một cuốn sổ cũ bọc da; cùng cây bút máy có vỏ màu đen bóng, được tô điểm bằng đường sọc bạc. Cô bé vơ lấy chúng, tống vào cái va li rồi tay trái ôm va li vào nách, tay phải xoa lên đầu, nghiêng người vào trong cửa, chửi thề vài câu. Thấy mụ béo đuổi theo, đứa nhóc chạy vội ra giữa lòng đường, đâm sầm vào một chiếc taxi.

– Cho tôi vào! Nhanh lên! – Con bé hớt hải.

– Đi đâu?

– Cứ đi thẳng!

Chiếc ô tô phóng đi. Cô bé thò đầu ra khỏi cửa kính, hai tay xòe ra bên hai tai múa loạn lên cùng khuôn mặt không giấu nổi sự sung sướng, lè lưỡi nhổ phì phì. Thấy mụ béo phải đuổi hồng hộc theo cái ô tô, nó thích thú vô cùng.

– Cút đi, Olivia! – Mụ ta cuối cùng cũng kiệt sức, chỉ biết giơ nắm đấm lên không khí, thở không ra hơi.

– Tạm biệt! – Olivia vẫy tay từ trong cửa, nở nụ cười đắc thắng.

Đi được một lúc, người lái xe bắt đầu nghi ngờ trước một cô bé ăn mặc đẹp nhưng cách cư xử chẳng giống người ở tầng lớp cao chút nào. Ông không chắc rằng liệu nó có bùng tiền xe, nhưng làm sao có thể không băn khoăn nếu hành khách cứ mãi chỉ mình những hướng đi lòng vòng rất chung chung mà không hề đề cập tới địa điểm cuối cùng?

– Này cháu, ta đi cũng đã lâu, trời sắp tối rồi. Cháu mau nói điểm đến rồi ta còn phải về nhà. Vợ ta sắp sinh.

– Ồ! Chúc mừng bác! Cháu đoán sẽ là con trai. – Olivia nhanh nhảu nói.

– Đừng chúc mừng ta! Đó là đứa thứ mười bốn đấy, cả nhà rồi đến chết đói.

– Cháu xin lỗi. Cháu lại tưởng bác từng này tuổi mới có được đứa con đầu lòng. – Olivia lè lưỡi ra và cười.

– Nhóc! Định nói chuyện câu thời gian hả? Nhanh lên không ta quẳng xuống đường đấy. Cháu đi tới đâu, nói mau rồi còn trả tiền.

Hơi khựng lại khi thấy sự gấp rút của người lái xe, đứa nhóc lần tìm trong túi xem có đồng lẻ nào không. Trái với kỳ vọng của nó, chẳng có gì ngoài ba đồng năm franc. Olivia nuốt khan. Nếu chuyện đã đến nước này, chỉ có quỵt tiền mới mua được thức ăn vào ngày mai.

– Bao nhiêu tiền hả bác?

– Hai mươi franc, nếu dừng ngay ở đây. – Người lái xe đột ngột phanh lại.

Mặt Olivia tối sầm xuống, không biết phải làm thế nào. Chuyện ăn quỵt đối với đứa trẻ ấy thì đơn giản, nhưng chắc chắn lương tâm sẽ không buông tha nó mỗi khi nghĩ đến việc người lái xe tội nghiệp ấy phải nuôi mình, vợ mình và mười bốn đứa con. Rất có thể ông ta sẽ tức giận và đánh đập chúng.

– Bác cần phải về ngay bây giờ ạ? – Olivia nhìn xung quanh, cố gắng nghĩ ra giải pháp hay ho nào đó.

– Đúng vậy! Nhanh lên!

CỔ CỒN ĐỎ (BẢN VIẾT LẠI)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ