Olivia bỏ chiếc va li xuống đất, ôm chầm lấy Reginald. Cô bé nhìn lên đôi mắt buồn bã của anh ta, mỉm cười bẽn lẽn:
– Tạm biệt, Reginald. Cảm ơn vì tất cả.
– Ngươi không giận ta chuyện hôm qua chứ? – Reginald lúng túng.
– Không. Tôi quên nhanh lắm! – Olivia lắc đầu. Cô bé từ trước đến nay luôn dễ dàng bỏ qua và thông cảm cho người khác.
– Nhóc, ngươi nên đi nhanh đi kẻo muộn. – Reginald xoa đầu đứa trẻ.
Olivia khoác vội áo và chạy ra ngoài, không quên ngoái đầu lại nhìn Reginald lần cuối. Cầm chặt va li trong tay, cô bé nói to:
– Tôi sẽ không bao giờ quên ngài đâu!
–Thượng lộ bình an! – Reginald mỉm cười, hơi nhấc tay lên chào tạm biệt. Chắc chắn gã cũng không thể nào quên Olivia, quên gương mặt trẻ trung với đôi mắt xanh lấp lánh luôn toát lên vẻ thánh thiện này. Nó đúng là một đứa nhóc kỳ lạ. Một đứa nhóc ngọt ngào, hấp tấp, hậu đậu; thỉnh thoảng lại vô tình nói ra đôi điều ngốc nghếch và cả tin đến ngờ nghệch mà lắm lúc tài lanh, bướng bỉnh đến không ngờ. Mỗi lần con bé hồn nhiên nở nụ cười, khóe miệng nhỏ lại cong lên, để lộ ra cặp răng cửa lớn trông hệt như chú thỏ con ngỗ nghịch; khiến tim anh tan chảy, khiến anh chỉ muốn véo lấy cặp má Olivia và ôm nó vào lòng để yêu thương, vừa yêu thương vừa quở mắng nó vì bao rắc rối nó gây ra cho mình.
Đứng từ cánh cửa lâu đài, Reginald nhìn theo cái bóng bé nhỏ đi xa dần. Đột nhiên, những đầu ngón tay anh bắt đầu ngứa ngáy râm ran; hơi thở mỗi lúc lại thêm nặng nề. Reginald linh cảm có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra. Có lẽ anh ta chỉ đang tự dối lòng, có lẽ anh chỉ quá lo lắng và không dám chấp nhận sự thật rằng mình đã muốn Olivia ở lại đây.
Olivia xem tờ giấy chỉ đường cầm trên tay trong lúc đi bộ. Reginald đã vẽ và giải thích tỉ mỉ bằng những số liệu và chú thích lối đi, thậm chí còn viết cả ra những câu nói xin giúp đỡ đề phòng trường hợp cô bé gặp khó khăn — vì anh ta đoán có khả năng rất cao đứa trẻ ấy coi "bản đồ" chẳng là gì ngoài một bức vẽ nhịt nhằng. Đang mải chau mày theo cái nét chữ vừa thưa vừa loằng ngoằng lên xuống của Reginald, Olivia nhận ra có hai người đàn ông mặc áo khoác dài kín mít đi ngược chiều với mình, liếc nhanh qua mình rồi lại bước tiếp về phía con dốc nhỏ. Cô bé ngoái đầu theo hướng mà hai kẻ kia đang tới, nhủ thầm:
"Thật kỳ lạ!"
Con dốc đó chỉ dẫn tới một lối duy nhất: lối vào lâu đài của Reginald.
* * *
Joseph đi loanh quanh trong căn phòng ở đồn, thỉnh thoảng lại tự tát mình vài cái. Đầu của cảnh sát trưởng liên tục nhắc ông ta không được ngủ gật, nhưng hai mí mắt nặng trĩu của ông lại khăng khăng muốn làm trái lời.
"Có lẽ phải làm một hơi cho tỉnh." – Joseph nghĩ vậy và mở tủ đồ, lấy một cái ống lớn đem ra ngoài.
Một tiếng rít kéo dài cùng với làn khói dày đặc lan ra khắp bầu không khí. Joseph tựa lưng vào bức tường ở đồn cảnh sát, trút hơi thở dài trong nhẹ nhõm.
BẠN ĐANG ĐỌC
CỔ CỒN ĐỎ (BẢN VIẾT LẠI)
Misterio / SuspensoVào mùa thu năm 1906 tại thành phố cảng Rouen, Pháp; người ta nhìn thấy có cô bé chạy xô từ một quán trọ ra giữa lòng đường rồi bỏ trốn lên chiếc ô tô. Đó là Olivia van Schoolderwalt - đứa trẻ mồ côi chuyên móc túi để kiếm sống qua ngày. Sau chuyến...