Tiếng bước chân ầm ầm khắp tàu và tiếng kêu quang quác của bầy hải âu làm Olivia tỉnh giấc. Cả người cô bé tê cứng — không rõ vì cái lạnh hay vì tư thế cuộn tròn, co ro suốt cả đêm dài. Con tàu chuyển động chậm dần lại, bao nhiêu âm thanh nhốn nháo vang lên. Chúng hòa lẫn vào nhau, rồi to dần tới mức làm rung cả những thùng chứa rượu. Tàu đã cập bến.
Olivia sợ hãi nhìn qua khe hở giữa hai mảnh gỗ, chẳng thấy được gì ngoài toàn bóng người chen chúc qua lại. Nghe tiếng những người hò nhau kéo hàng, tiếng kì kèo qua lại..., cô bé biết mình đang ở một bến cảng, nhưng không phải cảng Rouen, mà là một nơi nào đó thật lạ lẫm và xa xôi.
"Đây là đâu?" – Olivia căng thẳng cắn vào móng tay. – "Nếu ai đó xuống đây, họ sẽ phát hiện ra mình mất!"
Đúng như những gì đứa trẻ ấy nghĩ, tiếng mở nắp rất lớn ở phía trên khiến nó giật mình. Họ kéo tấm cửa, ánh sáng ban ngày chiếu vào đột ngột làm Olivia lóa cả mắt. Hai người thủy thủ nhảy xuống phía dưới chuẩn bị chuyển hàng lên trên, nhận ra có một kẻ đi lậu bé nhỏ đang chui lủi ở đây.
– Thưa thuyền trưởng! – Hai người đàn ông to cao ném Olivia về phía một ông già râu bạc với gương mặt hiền lành. Ông ấy mỉm cười với cô bé đang hoảng sợ.
Một tiếng "Ồ" đồng thanh vang lên, cả đoàn vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Olivia.
– Chào cháu. – Ông già bỏ mũ ra và hơi cúi đầu. – Cháu có thể nói cho ông biết lý do khiến cháu ở đây không?
Olivia không nói năng gì cả.
– Ông hứa không làm gì cháu đâu. – Thuyền trưởng nhẫn nại an ủi.
– Thưa thuyền trưởng, tôi nghĩ nó bị câm rồi. Lúc nãy chúng tôi cũng hỏi nhưng nó chẳng nói chẳng rằng. – Một trong hai người thủy thủ nói với ông, đấm luôn vào đầu Olivia cho bõ ghét. Cô bé ôm lấy đầu, mặt nhăn nhó lại.
– Cha mẹ cháu đâu? – Thuyền trưởng hỏi Olivia.
Olivia lắc đầu. Điều khiến cô bé lo lắng nhất bây giờ là làm thế nào để chuồn đi thật nhanh trước khi người ta phát hiện ra con bé ấy không chỉ đi lậu mà còn ăn cắp.
– Thật đáng thương! – Thuyền trưởng nói nhỏ. – Cháu có họ hàng hay bạn bè nào để liên lạc không?
Olivia vẫn lắc đầu.
Người thuyền trưởng già nua nhìn cô bé có vẻ ngoài ngây thơ và vô hại ấy với ánh mắt nửa thương xót nửa nghi ngờ. Một con bé xinh xắn, lại ăn mặc đẹp và dùng va li da thuộc; không lý nào nó sống vạ vật nay đây mai đó đến mức phải đi chui lủi như vậy được.
– Cháu bé, nghe này... – Người thuyền trưởng chậm rãi. – Cháu đang ở cảng Brighton, và đây là nước Anh. Ông sẽ tha thứ cho mọi điều cháu đã làm — nếu cháu nói ra sự thật. Ông không muốn nghe bất cứ thứ gì ngoại trừ sự thật, cháu có thể làm được chứ?
Olivia khẽ gật đầu.
– Tốt lắm! Cứ bình tĩnh nhé. Tên cháu là gì nào?
Khẽ hít lấy một hơi ngắn, Olivia nhìn vào đôi mắt nâu đã mờ đi vì tuổi tác của người thuyền trưởng:
– Tên cháu là Olivia, thật lòng cháu không muốn đi lên đây chút nào, chỉ là...
BẠN ĐANG ĐỌC
CỔ CỒN ĐỎ (BẢN VIẾT LẠI)
Mystère / ThrillerVào mùa thu năm 1906 tại thành phố cảng Rouen, Pháp; người ta nhìn thấy có cô bé chạy xô từ một quán trọ ra giữa lòng đường rồi bỏ trốn lên chiếc ô tô. Đó là Olivia van Schoolderwalt - đứa trẻ mồ côi chuyên móc túi để kiếm sống qua ngày. Sau chuyến...