Một bàn tay mảnh khảnh giữ lấy cổ tay kẻ chực đâm con dao lại. Olivia không khỏi kinh ngạc ngước lên nhìn vị cứu tinh kịp thời – một chàng trai trẻ.
– Có cái ví tiền thôi mà, cần phải thái quá như vậy không? – Anh ta mỉm cười với gã điệu đà, rồi nghiêng đầu nhìn Olivia. Khẽ vỗ vào vai tên cầm dao, anh đẩy hắn ra xa một chút. – Lấy được ví rồi thì đi đi.
Olivia trân mắt nhìn hai người đó, chẳng hiểu họ đang nói gì.
– Cưng gặp may đấy! – Anh ta nói, chạm vào một lọn tóc xoăn của Olivia. – Anh là John-Michael, gọi Michael thôi cũng được.
– Je ne parle pas anglais. (Tôi không nói tiếng Anh.) – Olivia vội vã đáp lời.
– À... –John-Michael thốt lên một tiếng rất khẽ.
Vị cứu tinh túm lấy tay Olivia và kéo cô bé đi theo, vừa lôi vừa thao thao bất tuyệt. Olivia không biết làm gì hơn ngoài việc bất đắc dĩ lẽo đẽo chạy theo sau. Hai người ngồi tại chiếc bàn nhỏ ở một góc khuất người qua lại. John-Michael mải nói chuyện liên mồm, mặc cho cô bé khổ sở ngồi cạnh mình hoàn toàn chẳng biết gì.
– Bé đáng yêu thật đấy! – John-Michael tự quấn một điếu thuốc lá lại rồi hút, phả khói gần Olivia. – Tại sao một người không biết chút tiếng Anh nào như bé cưng lại ở nước Anh?
Olivia im lặng, cố gắng tránh mặt sang hướng khác. Thứ khói ấy thật khó chịu.
– Anh chẳng biết nói chút tiếng Pháp nào đâu. Đúng là nó gợi cảm thật, nhưng phức tạp và đau đầu lắm! Vous êtes à, hay Êtes-vous...? Cứ loạn hết cả lên!
Olivia khẽ bật cười vì cách phát âm ngọng nghịu của kẻ lắm mồm này.
– Cười rồi kìa! Cưng hiểu anh nói gì chứ? – John-Michael cũng cười theo. – Cưng bao nhiêu tuổi vậy?
Olivia vẫn im lặng, liếc nhìn đôi mắt nâu vàng hổ phách hơi xếch lên của John-Michael – một đôi mắt sắc nét mà vô hồn. Không rõ do ánh sáng dưới ấy yếu hay vì những ánh đèn nhập nhòe, nhưng người thanh niên này trông thật là tái nhợt. Sự suy xét của cô bé bị cắt ngang bởi cảm giác lạnh ngắt từ cái nắm bàn tay của John-Michael và điệu cười man rợ mà hắn cất lên.
– ... Cưng à, đi theo anh đi. – Hắn nhìn chòng chọc vào Olivia.
"Kẻ ngốc cũng phải biết thế này là không ổn rồi!" – Olivia lo lắng, vội vã giằng ra khỏi bàn tay gầy gầy ấy, bước lùi lại đằng sau. Cứ lùi hai bước, John-Michael lại tiến tới hai bước.
– Đừng sợ, – Hắn vén tóc Olivia lên tai cô bé – anh không cắn đâu mà!
Olivia chạy vụt đi; len qua những con người đang lắc lư, quấn chặt lấy nhau trong mơ màng; cố tìm ra lối thoát. Cánh cửa nhà kho bật tung ra, cô bé vừa chạy vừa thở hổn hển, hơi ngoái đầu lại để nhìn kẻ đuổi sau mình đã đi tới đâu. Thấy hắn vượt qua được đám đông, Olivia thở gấp, ba chân bốn cẳng chạy tiếp.
Buổi đêm ở London thật là quái đản, hay chính bóng tối và ánh trăng mờ với những đám mây nhẹ nhàng lồng qua khiến khung cảnh lúc nào cũng ma mị như vậy? Những con ngõ, khúc quanh có vẻ rộng hơn và dài ra; từng trận gió lạnh kéo theo màn sương mờ xuống thấp, bay giăng mắc qua những căn nhà mái ngói. Một mùi tanh nồng ở đâu đó thoảng qua khiến Olivia cảm thấy buồn nôn và choáng váng. Cô bé tội nghiệp không biết phải chọn lối nào để đi. Lạc đường, bối rối và sợ hãi, Olivia lo tên John-Michael bệnh hoạn ấy sẽ đuổi kịp mình, đành chọn bừa một ngã rẽ mà chạy tiếp.
BẠN ĐANG ĐỌC
CỔ CỒN ĐỎ (BẢN VIẾT LẠI)
Misterio / SuspensoVào mùa thu năm 1906 tại thành phố cảng Rouen, Pháp; người ta nhìn thấy có cô bé chạy xô từ một quán trọ ra giữa lòng đường rồi bỏ trốn lên chiếc ô tô. Đó là Olivia van Schoolderwalt - đứa trẻ mồ côi chuyên móc túi để kiếm sống qua ngày. Sau chuyến...