Olivia nhìn Reginald bằng đôi mắt đỏ hoe đầy bất lực. Không nghĩ ngợi nhiều, con bé trả lại chiếc đồng hồ ngay lập tức. Reginald cầm lấy nó nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ đi.
– Reginald... – Olivia vội vã gọi lại.
– ...
– Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn ngài biết là—tôi không có ý định bán cái đồng hồ đi.
– Đừng ngồi dưới gốc cây khi trời mưa to. – Reginald nhìn về phía cây cổ thụ, lo con bé có thể sẽ bị sét đánh trúng.
Olivia lại nở nụ cười tinh quái với Reginald, chưa bao giờ nghĩ rằng mình thích gương mặt cáu kỉnh này đến thế. Cô bé vỗ nhẹ lên gốc cây, ngỏ ý muốn anh ngồi xuống bên cạnh mình. Olivia nhìn vào chiếc ô của Reginald, nhại lại những điều anh đã nói:
– "Nó chỉ là một cái ô bình thường, không có gì đặc biệt" hả?
Reginald chỉ nhún vai.
– Hãy trả lời tôi thật lòng, Reginald. – Olivia lấy tay vuốt bớt nước mưa trên mặt. – Ngài có định giết tôi không?
– Thật ra thì, không. – Reginald kéo chiếc ô ra, đưa phần cán cho Olivia. – Ta chỉ muốn dọa ngươi thôi. Đừng bao giờ làm cái trò đấy trước mặt bất cứ ai, trừ khi ngươi muốn bị kẻ nào hãm hiếp rồi quẳng xác vào bụi cây.
Olivia rùng mình.
– Chạm vào phần giữa đi... – Reginald chìa cái cán ô ra trước mặt con bé.
Olivia làm theo lời anh nói. Trái với vẻ ngoài sắc, nhỏ và nguy hiểm của mình; mảnh kim loại mỏng manh này cùn đến mức không làm chảy máu nổi con bé dù đã miết mạnh tay lên trên.
– Có thứ nào ngài mang trên người mà không vô dụng không? – Olivia bật cười.
Reginald lấy lại chiếc cán. Anh ta tháo găng phải, trượt tay mình từ phần mũi kiếm xuống, ngay lập tức bị cứa.
– Thật kỳ lạ! – Olivia thốt lên đầy kinh ngạc khi nhìn thấy máu chảy ra từ Reginald. – Sao nó không cắt vào tay tôi?
Lắp ô lại như cũ, Reginald trả lời:
– Thứ này không thể giết người bình thường. Nó vốn không được làm ra để giết người.
– Mà để giết những kẻ như...? – Olivia nhìn vào bàn tay phải của Reginald, lại rùng mình.
– Những kẻ như ta, như tên ngươi gặp tối hôm qua.
Đứa nhóc hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Thì ra từ trước tới nay Reginald vẫn chỉ đùa cợt mà thôi. Nhưng lạc quan mà nói, anh ta chưa bao giờ có ý định giết nó này cả. Rốt cuộc Reginald muốn gì?
– Vậy, những kẻ như ngài và Michael là...? – Olivia ngân dài câu hỏi, dù không mong chờ câu trả lời hoang đường nào đó.
– Là ma cà rồng. Lúc ấy, không phải hắn có ý định cưỡng hiếp ngươi — mà là muốn giết ngươi. Ta không thể để điều đó xảy ra. – Reginald nhìn về phía lâu đài, cố gắng tránh ánh mắt hiếu kỳ và xúc động của Olivia.
BẠN ĐANG ĐỌC
CỔ CỒN ĐỎ (BẢN VIẾT LẠI)
Mystery / ThrillerVào mùa thu năm 1906 tại thành phố cảng Rouen, Pháp; người ta nhìn thấy có cô bé chạy xô từ một quán trọ ra giữa lòng đường rồi bỏ trốn lên chiếc ô tô. Đó là Olivia van Schoolderwalt - đứa trẻ mồ côi chuyên móc túi để kiếm sống qua ngày. Sau chuyến...