Reginald nép sát vào một góc trong toa tàu, nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào người cậu. Olivia nhìn thấy, nhưng nghĩ cậu ta chỉ mệt nên không thắc mắc thêm. Vẻ mặt Reginald lúc này trông có vẻ khá hơn khi còn ở khách sạn.
– Tôi thấy cậu có cả vỏ chai 151 trên bàn. Hoặc là cậu bị điên, hoặc là cậu chỉ mua một đống rượu rồi nốc bằng sạch mà chẳng quan tâm đến việc chúng kết hợp với nhau sẽ tạo ra vị như thế nào. – Olivia bật cười nhìn Reginald.
Reginald im lặng.
– Absinthe nguyên chất? Chẳng mấy ai dùng thứ đó mà không phải pha loãng ra cùng đường chứ đừng nói là còn kết hợp với rượu khác nữa! Sao cậu có thể uống được? Cậu đã gặp may với cô gái nào chưa?
– ... Không, các cô gái ghét tôi. Tôi chọn Absinthe chỉ vì tôi thích màu xanh ấy. – Reginald khẽ lắc đầu và cười ngại ngùng, thấy không thoải mái chút nào khi một người không quen biết cứ nói liên tục như vậy. – Cậu có vẻ—am hiểu, Olivia. Từng uống chúng rồi à?
Olivia lắc đầu.
– Đắng lắm! Nếu lần sau cậu muốn thứ gì màu xanh, tôi xin gợi ý Chartreuse. Thật sự không ngờ cậu vẫn còn đủ sức để trò chuyện với tôi tới tận bây giờ đấy.
Reginald lấy ra cặp vé và đưa cho Olivia, nhẹ nhàng nói:
– Cầm lấy và đưa cho người soát vé khi ông ta tới đây, được chứ? Phải hơn mười bốn dặm nữa mới tới Forest Hill, tôi muốn đi ngủ một chút. Khi nào tàu dừng làm ơn hãy gọi tôi dậy. Tôi ngủ say lắm, cứ trùm kín mặt tôi rồi bóp cổ nếu thấy cần thiết.
– Ơ...
Olivia không biết phải phản ứng ra sao khi Reginald chẳng giải thích gì thêm, cứ thế mà nằm xuống ngủ ngon lành. Cô bé nhìn toa tàu riêng mà Reginald đã đặt, tự hỏi anh bạn này phải bỏ ra bao nhiêu tiền để có được một vị trí tốt đến như vậy. Đứa con gái nghịch tóc Reginald và tiện tay tát vào mặt cậu ta, nói lầm rầm:
– Với tốc độ như thế, chẳng mấy chốc mà tới Forest Hill... Sao cậu không chọn thứ gì đi chậm hơn hả? Đến nơi rồi, cậu sẽ về nhà cậu, còn tôi biết đi đâu đây?
"Vé, làm ơn!" – Tiếng gọi làm Olivia giật mình. Nhân viên soát vé đẩy cánh cửa toa tàu ra, nhận cặp vé từ tay Olivia. Ông nhìn anh chàng đang nằm ngủ mê mệt, với đứa con gái tỉnh như sáo bên cạnh.
– Il a passé la nuit sur la corde à linge? (Anh ấy đã trải qua một đêm vất vả?) – Olivia cười gượng và nhún vai.
"Gái Pháp? Chẳng trách!" – Người soát vé tặc lưỡi bỏ đi.
Olivia nhìn Reginald, thở dài:
– Cậu may mắn lắm đấy, cậu biết không? Vì cậu vẫn còn nhà để về, Reginald ạ.
Con tàu lướt đi, rặng cây xanh rì ngả những vệt bóng đen vào nơi Olivia đang ngồi. Cô bé chẳng biết làm gì ngoài đưa hai bàn tay nghịch ngợm những tia nắng chiếu qua khung cửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Reginald nằm ngủ say.
* * *
Đoàn tàu chạy chậm dần. Olivia rời khỏi ghế ngồi đúng lúc con tàu phanh lại, bị ngã chúi về phía trước theo âm thanh chói tai của kim loại mài lên nhau. Cô bé đứng dậy, lay mạnh vai Reginald mà gọi lớn:
BẠN ĐANG ĐỌC
CỔ CỒN ĐỎ (BẢN VIẾT LẠI)
Misterio / SuspensoVào mùa thu năm 1906 tại thành phố cảng Rouen, Pháp; người ta nhìn thấy có cô bé chạy xô từ một quán trọ ra giữa lòng đường rồi bỏ trốn lên chiếc ô tô. Đó là Olivia van Schoolderwalt - đứa trẻ mồ côi chuyên móc túi để kiếm sống qua ngày. Sau chuyến...