Chap 26: Lost (Kang Dongho)

83 5 0
                                    

"Em không chấp nhận cái học bổng này đâu, chuyện như thế này sao có thể yêu cầu đột ngột chứ ?"

"Đây là một cơ hội lớn đó Dongho ah... Em hãy chấp nhận đi."

"Đừng nói với em đây là thứ Giáo sư dùng chuộc tội từ sau vụ violin đó, hay là muốn tìm cách tống khứ em cho bằng được khỏi trường đây ?"

Những câu này nói ra cũng không phải không có căn cứ, trước giờ những học sinh tiêu biểu đều được trường giữ lại cho bằng được, bất kể khoa nào, miến vẫn còn có thể tạo dựng danh tiếng thì trường vẫn giữ lại thôi.Trừ khi là học bổng một trường danh tiếng, còn những ngôi trường khác thì đừng hòng trường chấp nhận. Mời học sinh đi như thế này đúng là chuyện lần đầu thấy.

"Kang Dongho ! Em đã là người trưởng thành rồi, ăn nói cho cẩn thận chút đi ! Tôi hoàn toàn nghiêm túc MỜI em đấy."

"Xin lỗi nhưng em có chuyện khác phải làm. Em đi đây"

Những lời này nghe chỉ thêm chói tai, tôi chỉ cười khẩy rồi ngày lập tức rời đi. Chết tiệt ! Nãy giờ nói chuyện cũng đã hơn 45 phút rồi. Daehwi ah, em ở một mình với tên đó không sao chứ ?

.

Lee Daehwi, em có biết tại sao em lại trở nên quan trọng đối với anh như vậy không ?

Ngày đó em tìm đến anh, hồn nhiên và vô tư. Em vẫn luôn dễ thương.

Một cậu bé trong sáng tự dẫn bản thân tới một con người bất hạnh.Những kỷ niệm đáng nhớ của anh và em đều là vảo buổi đêm, vì đó chính là con người của anh.

Đêm đèn hoa thắp sáng, ánh sáng đó cho biết anh đã yêu em.

Đêm đèn sân khấu hòa nhoáng, anh nhận lấy nó trong lúc anh cảm thấy ghét em.

Đêm đèn đường soi màu máu đào tươi, em gợi lại nỗi ám ảnh nhìn thấy người chết cho anh.

Lòng anh tự hứa sẽ không để ai chết trước mặt mình nữa.

Đây không chỉ là trách nhiệm, cũng như lần trước nó có chứa cả tình yêu.

Phụ nữ anh đã có qua lại, nhưng chẳng có ai tiếp xúc với thái độ như em, cũng chẳng có ai làm anh nhớ đến nhiều như em.

Ngày hôm nay anh chợt ngẫm ra, là ngày kỷ niệm 4 tháng anh gặp được em, nhưng làm sao để nói em biết ? Chỉ sợ em lại không muốn nhắc tới, làm anh không nói gì thêm.

Để em một mình như thế em không hề yên tâm. Em có biết đêm em nằm trên đường, Jonghyun nó đã không hề đỡ em dậy không ?

Thằng nhóc đó chỉ là em kế của anh, nhưng anh hiểu nó hơn ai hết.Nó có sức khỏe không được tốt, cõng em đi một quãng là điều không thể. Nó sợ máu, từ nhỏ mỗi khi bị té đều là anh băng bó cho. Một con người như vậy, làm sao có thể chăm sóc em ?

Anh về với em ngay đây.

.

Cái...cái gì thế này...? Phòng trống ????

[DongHo-DaeHwi][ HoHwi][ NC-17]Tôi thích em anh, thì sao ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ