Chap 25: Back to...home ? (Lee Daehwi)

91 6 0
                                    

Kang Dongho và Kim Jonghyun, vốn dĩ bắt đầu là một,bây giờ thì là hai. Tôi biết rõ cảm xúc của tôi. Tôi yêu Dongho và quý anh Jonghyun. Chỉ có điều, tôi không phải dạng người cố chấp, tôi ích kỷ, tôi muốn bản thân tôi được sống êm đềm. Tôi đang tìm cách từ bỏ mối quan hệ này, cơ thể này không muốn bị tổn thương vì tình nữa, nó đã từng phát điên vì thứ đó, nhưng giờ thì không. Phải tìm một cách, một cách nào đó, để không còn yêu Dongho...

.

"Anh Jonghyun ah ?"

"Hửm, em vẫn chưa ngủ sao ?"

Sau một lúc giả vờ nhắm mắt, một ý tưởng bật lên trong đầu tôi. Một ý tưởng có khả năng thành công khá cao. Một bài thuốc cực kì đắng cho căn bệnh đang đau.

"Anh nói là anh đã chuẩn bị chỗ ở cho em...với anh đúng không ?"

"Ừm, mọi thứ xong hết rồi. Không lẽ em ?"

"Chừng nào... em được đi ?"

Dongho không thích anh Jonghyun, nếu mình không thể ngừng thích Dongho, chi bằng giả vờ...không phải, thử thích anh Jonghyun thì sao ?

"Thủ tục sẽ có người xử lý sau, nếu bây giờ em muốn thì chúng ta có thể đi ngay."

"Em khỏe rồi. Bây giờ đi luôn đi, trước khi anh Dongho về."

Anh ấy lập tức chồm tới nắm tay tôi, không cần nhìn tôi cũng biết anh rất vui. Lee Daehwi, xin chúc mừng ngươi, chỉ sau 2 tháng ngươi đã trở thành con người biết dùng tình cảm của người khác để làm lợi cho bản thân. Xin lỗi anh, Kim Jonghyun.

Chỉ cần vài tiếng gọi thì trong phòng đã có người bắt đầu chuẩn bị cho việc rời đi. Một cô y tá tới đưa thuốc dạng tôi uống trước khi đi, cây kim được dùng để truyền nước và thuốc cũng được rút ra khỏi tay, hơi rùng mình một chút, và tôi được chuyển xuống ngồi xe lăn, thật ra thì tôi đã được phép đi lại nhẹ nhàng nhưng mỗi lần muốn đi đều bị ngăn lại, sau bao ngày nằm muốn dính lưng thì tôi cũng được cho ra khỏi giường, nhưmg phải ngồi xe như thế này đây. Rồi tôi lại nghe tiếng cô y tá đó nói chuyện với anh Jonghyun, chắc là để dặn dò. Tôi thử đẩy xe đi một chút, không thấy đường nên thật sự rất khó đi. Lục đục một hồi đồ đạc cũng đến tay, tôi có nhiệm vụ là kiểm tra thử xem còn thiếu gì không. Trong hơn 15 phút thì mọi thứ đã được chuẩn bị xong, vẫn chưa thấy bóng dáng của Dongho. Tôi vẫn chưa biết mình sắp được đưa đi đâu, nhưng cũng không lo lắm, miễn sao có thể cách xa người đó ra là được.

"Em phải ngồi xe lăn như thế này hả..."

"Chỉ là để em bớt phải chuyển động nhiều thôi chứ không buộc em phải luôn ngồi đâu, khi lên xe em có thể bỏ xe lăn ra mà."

Cuối cùng mọi thứ cũng xong, tôi được đẩy đi, nhờ đi ra ngoài nên mới nghe được nhiều âm thanh, kể cả tiếng ồn hơn, trong phòng nghỉ quá yên lặng đi, cùng lắm chỉ nghe được tiếng còi xe cấp cứu. Tôi cũng được tiếp xúc với ánh sáng nhiều hơn, mặc dù hơi khó chịu nhưng cũng mong là như vậy mắt sẽ quen hơn. Phòng bệnh, thang máy, sảnh, cuối cùng cũng ra bên ngoài bệnh viện. Xe lăn được đẩy thẳng đến chỗ xe, tối cố gắng đứng dậy để bước vào xe ngồi. Chân lâu ngày không cử động, ngay cả việc đứng lên cũng khó khăn. Cảm giác như máu tụ lâu ngày được lưu thông, nặng nề nhưng thoải mái. Cơ thể vẫn còn đau. Chỗ hông, tay, chân vẫn còn nhức nhói, làm việc đơn giản như thể này cũng phải thở ra hơi, có người giúp đỡ tôi lên và đưa tôi vào xe, nếu không có người giúp thì bị đụng đầu khi bước vào xe là cái chắc. Một lúc sau cũng yên vị và xe bắt đầu lăn bánh. Tôi đang rời khỏi Seoul.

[DongHo-DaeHwi][ HoHwi][ NC-17]Tôi thích em anh, thì sao ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ