Chap 28: Confused (Lee Daehwi)

156 6 2
                                    

Mọi thứ giờ không còn gì khúc mắc nữa , cớ sao em vẫn thấy lòng mình chưa được thanh thản ?

.

Chính cả anh Jonghyun cũng không ngờ, rằng Dongho sẽ tìm được đến chỗ này nhanh như vậy. Và tôi cũng không thể tin được rằng tôi lại bị đưa về quê của mình, bị bắt gặp bởi mẹ của mình, trong bộ dạng này... Nhưng có lẽ ông trời vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ tôi lắm, mặc dù Dongho đã tìm được đến tận đây, thì anh ấy vẫn bị mẹ tôi đuổi đi, và tôi cũng lấy được cái cớ từ cơn giận của mẹ để cắt đứt với anh. Tuy là tôi đã tự tạo ra một rắc rối khác, nhưng tháo gỡ được đống tơ vò kia cũng tốt lắm rồi.

.

"Daehwi ah, con có sao không ? Khi nãy con hơn to tiếng."

"Con không sao đâu, con đã khỏe rồi mà mẹ."

"...Con nói con khỏe, mà nhìn con lại như thế này à..."

Nghe giọng mẹ như muốn bật khóc nhưng lại ráng kìm nén khiến toàn bộ cơ thể tôi đau nhức cả lên vì phải dùng sức để nước mắt không bật ra.

"Mẹ hôm nay có công việc gì không?"

"Con như thế này mẹ còn có thể đi làm việc được à ?"

"Nhưng mà..."

Mày đúng là một đứa con bất hiếu...Lee Daehwi, mày có nhớ những gì mày tự hứa vài tháng trước không, rằng mày sẽ cố hết sức học đấy. Nhìn mày bây giờ đi, lại đi dựa dẫm vào mẹ mình và một người khác, đồ đáng xấu hổ...mà không, còn hơn cả xấu hổ...

"Không sao đâu Daehwi. Để bác gái ở lại đây chăm sóc cũng được mà."

Đúng rồi, còn anh Jonghyun...Từ bây giờ em biết gọi anh là gì, đứng trước mặt anh với tư cách gì đây. Em nói với Dongho rằng em thích anh, nhưng sự thật không phải. Từ khi nào cuộc sống của em đã tràn ngập sự dối trá đối mà em đã dành cho những người thật sự quan tâm em nhỉ ?

"Vậy...em cảm ơn. Mẹ ơi, con có chuyện riếng muốn nói với mẹ, mẹ vào trong phòng với con nhé ?"

"Thôi được được rồi, con muốn gì mẹ sẽ làm nấy ! Để mẹ đẩy con vào."

"Con cảm ơn. À, như vậy không phiền anh chứ anh Jonghyun ?"

"Không, không có sao đâu ! Em cứ thỏa mái, nơi đây bây giờ cũng như nhà của em thôi mà."

"Ưm, em cảm ơn. Em đi nha."

Và rồi tôi được đẩy vào trong căn phòng "riêng" của tôi. Tôi chả biết được tôi được mẹ để ngồi ở đâu, cũng không biết là mẹ đang ngồi đâu luôn, chỉ biết ràng hiện tại chỉ có hai mẹ con thôi. Tôi có rất nhiều thứ muốn nói lắm, biết bao điều đang chực chờ để được giải phóng ra khỏi lòng tôi, ào ào như tiếng sóng biển đang kéo tới vậy. Mà nên nói gì đây ? Xin lỗi trước, kể chuyện trước hay hỏi thăm mẹ trước ? Thật là lạ, một đứa con lần đầu tiên về quê sau một khoảng thời gian, câu đầu tiên nó nói không phải là "mẹ khỏe không ?" hay là "con nhớ mẹ lắm", mà là một câu nói dối để phá hủy tình cảm của người kia.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Sep 09, 2017 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[DongHo-DaeHwi][ HoHwi][ NC-17]Tôi thích em anh, thì sao ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ