Chương 56:

803 14 1
                                    

  Tôi nhìn người nằm trên giường chăm chú đến độ không chớp mắt, không phút giây nào dám dời mắt đi, chỉ sợ trong khoảnh khắc đó, anh sẽ lại biến mất trong mắt tôi như trước kia.

Đúng, tôi chưa chết. Đằng Tuấn nói cho tôi biết, anh còn sống. Chỉ ba chữ đã có thể biến hàng vạn suy nghĩ đã mục nát trong đầu tôi lại một lần nữa lại có dũng khí sinh tồn.

Dù cho đó chỉ là một câu nói dối, tôi cũng cam lòng tin tưởng.

Đằng Tuấn và Nguyên Húc ở dưới vách núi đặt một cái võng sắt, tính chịu lực cực tốt, diện tích cũng rất lớn, cđược giấu bên trong khu rừng rậm rạp.

Kế hoạch này tất nhiên là có nguy cơ thất bại rất lớn, chỉ cần một sai lầm nhỏ, tôi sẽ thịt nát xương tan.

Nhưng, chỉ cần một lần nữa được ở bên cạnh anh, cảm nhận được sự ấm áp của anh, được nghe hơi thở của anh, tôi lựa chọn khiêu chiến với thất bại.

Kết quả, tôi đã thắng...

Chỉ là, còn chưa được vui mừng vì trùng phùng, đã lâm vào sợ hãi ly biệt, lần này là tử biệt thực sự...

Tôi nhìn thấy người ngồi trong góc, cô gái xinh đẹp nhưng tiều tụy, bi thương tiêu điều, nhẹ nhàng nói hai chữ, "Cám ơn..."

Đôi mắt không có tiêu cự của cô gái chuyển động, dây thần kinh trên tay run bần bật, "Cô không hận tôi sao?"

"Là cô cứu anh ấy về đây, tôi phải cảm ơn cô chứ."

Cô ta chỉ lướt qua tôi rồi ánh mắt lại tìm đến người nằm trên giường, ý vị nói

"Là anh ấy mệnh lớn, vị trí trái tim hơi lệch về bên phải, một dao kia của cô không gây nguy hiểm quá lớn. Lúc ngã xuống lại bị vướng vào một cành cây, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng về. Lúc tôi phát hiện ra anh ấy, anh ấy đã hoàn toàn mất ý thức, xương cốt trên người dường như vỡ tan hết cả..."

Lòng tôi căng thẳng, cúi đầu kiểm tra mấy chỗ xương gãy của anh, chỗ lớn chỗ nhỏ, ước chừng cũng phải đến mười mấy chỗ. May mà, chỗ nối xương rất tốt. Thủ pháp nối xương này gần như là hoàn mỹ, chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến hoạt động sau này của anh.

Nếu như, anh còn có sau này...

"Cô nối cho anh ấy sao?" Tôi nhìn Na La

"Phải"

Tôi khẽ gật đầu, thở dài "Thuật nối xương của Vọng Nguyệt gia đúng là kiệt xuất nhất thiên hạ."

"Nhưng vẫn không thể giải được độc tính trong người anh ấy." Na La nhìn tôi, ánh mắt có vẻ bất định, dường như có rất nhiều thứ chất chứa trong ánh mắt đó, khiến người ta nhất thời không phân biệt nổi.

Nhưng có một loại tâm tình tôi có thể nhìn ra, đó là oán hận.

Không chỉ cô ấy hận, tôi cũng hận, hận người hạ độc đó.

Mà người đó, chính là tôi.

"Anh ấy từng tỉnh lại chưa?"

"Lúc nổi xương đau quá có tỉnh lại một lần, sau đó vẫn hôn mê tới tận bây giờ."

Trái tim tôi thít chặt, cổ pháp nối xương cho các Ninja thực sự rất thần kì, dùng loại thủ pháp này nối xương gãy gần như có thể khôi phục lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Chỉ là, quá trình nối xương lại vô cùng đau đớn.

Mùi vị đó tôi đã từng nếm qua rồi, đau đớn đến mức như gan mật tất cả đều vỡ tan vậy.

Rõ ràng là gãy xương ở chỗ nào thì chỉ nối xương ở chỗ đó, nhưng nỗi đau lại dọc theo xương cốt toàn thân, giống như cây mây bò khắp siết chặt cả cơ thể bạn, từng chút từng chút đày đọa xương cốt bạn, chà đạp từng dây thần kinh bạn.

"Ngưng Tịch..." Người phía sau vỗ vỗ vai tôi, dường như muốn đem thứ gì đó tặng cho tôi, có thể là dũng khí, có thể là lòng tin hoặc là một thứ gì khác nữa.

Tôi rất cảm ơn tình bạn và sức lực mà anh đã dành cho tôi, có điều thứ tôi cần nhất bây giờ là kỳ tích...

"Thật là không có cách nào sao?" Nguyên Húc quá hiểu nét mặt tôi, thấp giọng hỏi han

"Phải nhanh chóng đưa anh ấy đến Hoàng gia thôi."

Hi vọng Bắc Nguyệt có thể tạo ra một kỳ tích. Có điều, anh ấy đã từng nói, thương tận là vô phương cứu chữa.

Giống như một người, bị tổn thương đến tận cùng, trái tim đã chết, tuyệt vọng hoàn toàn, cũng chính là vô phương cứu chữa.

Tôi nhìn người đang nằm trên giường, sắc mặt như tro tàn, đôi môi mất máu, nếu không phải thấy lồng ngực anh hơi nhấp nhô một chút thì có lẽ là không cảm nhận được anh ấy vẫn còn tồn tại.

Sinh mệnh của anh đang hao mòn, từng tia từng tia rút ra khỏi cơ thể anh, sau cùng có lẽ chỉ còn lại một cỗ cơ thể trống không.

Nghĩ đến đó, môi tôi không tự giác mà run lên.

Anh đã như thế này rồi, còn chống đỡ được đến lúc đến Hoàng gia không?

"Na La, cô cho anh ấy uống thuốc giải độc loại nào thế?"

"Tôi chưa cho anh ấy uống thuốc gì cả, tôi không hiểu về độc thuật."

Tôi hơi kinh ngạc, chưa từng uống thuốc gì sao anh có thể chống đỡ được đến tận bây giờ?

Tôi hạ độc anh cách bây giờ cũng gần hai tháng rồi, anh đáng lẽ phải phát độc chết từ lâu rồi chứ.

Chuyện này là thế nào đây?

Chẳng lẽ là...

Nghĩ đến điểm này, tôi cầm lấy Lưu quang, không nghĩ ngợi lập tức cứa lên cổ tay mình, trên cổ tay mảnh khảnh lập tức xuất hiện mấy sợi tơ máu, máu chảy xuống rất nhanh, từng giọt to rơi xuống mặt đất.

"Ngưng Tịch, em làm gì vậy?" Nguyên Húc cầm tay tôi, mặt kích động.

"Máu của em..." Trong giọng nói của tôi lộ ra vẻ hưng phấn, ngẫu nhiên tìm được một cơ hội cứu sống anh khiến tôi kích động không thôi.

"Trước khi anh ấy rơi xuống vách núi đã uống mấy ngụm máu của em. Trước kia em đã từng uống rất nhiều loại thuốc, có lẽ một thành phần nào đó trong máu có thể làm dịu bớt độc tính của thương tận."

Na La lập tức đi sang phía đối diện, đôi mắt nhìn tôi tỏa sáng.

Tôi đặt tay tôi trên miệng anh, tách miệng anh ra, muốn ép anh uống hết. Nhưng người đang hôn mê ngửi được màu máu tươi tanh nồng, cho nên cố chấp không chịu nuốt xuống.

Thử rất nhiều lần, kể cả bịt cả mũi anh lại, anh cũng bị sặc ra.

Tôi gấp đến mức trán toát đầy mồ hôi.

Nguyên Húc thở dài một hơi "Ngưng Tịch, bỏ đi, anh ta không nuốt được rồi."

Tôi lặng đi nhìn anh, nếu anh tỉnh lại, nhất định sẽ lập tức muốn ăn thịt tôi, uống máu tôi, đúng không?

Có điều người nằm trên giường đã hoàn toàn mất ý thức, bản năng của cơ thể là kháng cự lại thứ tanh tưởi dơ bẩn này.

Lúc tuyệt vọng, tôi cúi đầu, dán môi vào tai anh nói một câu.

Người trên giường lập tức có phản ứng, cánh tay vừa rồi còn buông thõng bên người không chút sinh khí lập tức gắt gao nắm chặt, lông mi khẽ run, ngay cả yết hầu cũng cuộn trên cuộn dưới.

Hai người bên cạnh đều mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc không hiểu gì.

Tôi đặt tay mình lên môi anh, anh lập tức cắn chặt cổ tay tôi, hung hăng mút vào, tham lam hệt như một đứa trẻ thèm sữa mẹ.

Tôi dùng một tay khác chỉnh sửa mái tóc đen hỗn loạn của anh, đau lòng nhìn kĩ khuôn mặt trắng bệch của anh.

Chúng tôi mới chỉ tách ra có hai tháng trời nhưng lại xa xôi như cách nhau cả vũ trụ.

Anh gầy quá, hốc mắt quầng sâu, khớp xương nổi cả lên, sinh mệnh yếu ớt giống như ngọn nến tàn trước gió, chỉ cần gió thổi nhẹ cũng đủ làm tắt nến.

Tôi để tay lên trán anh, cầu xin trời đất có thể đem tâm niệm của tôi hóa thành ngôn ngữ không tiếng động, truyền vào đáy lòng u ám của anh.

Tư Dạ, em luôn luôn nghĩ, chuyện xưa của chúng ta rốt cuộc có được coi là tình yêu hay không.

So với loại thề non hẹn biển trong phong hoa tuyết nguyệt,

Câu chuyện đó giản lược đến mức chỉ còn thú tính.

Nó đen kịt âm u, ngỗ ngược dã thú, dục vọng cuồn cuộn, xấu xí ác độc

Nó liều lĩnh, không từ một thủ đoạn nào, không thấy ánh sáng, xa cách

Nó như mưa rền gió dữ, cuốn sạch em

Nó như thiên lôi địa hỏa, hủy diệt anh

Chúng tôi bị sự đen tối của nó che lấp, áp bách, đày đoạ...

Dưới bóng tối của nó, chúng tôi không có chỗ trốn, không có đường đi, không thể không theo, vô phương cứu chữa...

Nhưng tôi nghĩ, đó là yêu

Bởi vì, hỏa đó, lôi đó, gió đó, mưa đó, vạn vật trong trời đất đều có thể chứng minh

Em yêu anh...

Tư Dạ, nghe thấy không? Em yêu anh, em yêu anh...

Tôi dùng máu và nước mắt cả đời mình nói ra ba chữ kia.

Chỉ nguyện anh nghe được...

Nếu như, anh có thể mở to mắt

Em đồng ý quỳ dưới chân anh xin cầu anh khoan dung

Dù anh trừng phạt em thế nào em cũng cảm thấy ngọt ngào

Chỉ cần anh tỉnh lại, chỉ cần anh có thể tỉnh lại...

Anh nghe được không?

Uống được vài ngụm máu của tôi, sắc mặt anh dường như tốt hơn một chút, ngủ an ổn. Na La trông coi anh, Nguyên Húc kéo tôi đến phòng bên cạnh băng bó vết thương.

"Em nói gì với anh ta thế?"

Tôi nhìn bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ, "Hiên Viên Ngưng Tịch".

Nguyên Húc trừng mắt nhìn tôi, trong đôi cơ trí mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, thở dài thật sâu một hơi.

"Anh ta còn sống chưa chắc đã tốt với em."

"Em hiểu, nhưng em lại không muốn anh ấy chết!" Ánh mắt sắc lạnh, đó là sự cảnh cáo vô cùng lạnh lùng.

Nguyên Húc khẽ gật đầu, "Biết rồi."

"Xin lỗi." Tôi chậm chạp nhận lỗi

Nguyên Húc cười, "Không cần, em lúc nào cũng tùy hứng, anh đã quen rồi."

Thấy anh mỉm cười thoải mái, trái tim băng lạnh của tôi lại ấm áp thêm một chút, khóe miệng tôi hơi cong lên một chút, trêu chọc anh

"Vậy sao anh lại trở về vậy? Nói thật, em còn tưởng là sẽ không còn gặp lại anh nữa?"

Ánh mắt Nguyên Húc đột nhiên buồn rầu, từ trong túi áo móc ra một thứ gì đó, đặt vào lòng bàn tay tôi.

"Là nó bắt anh về đây."

Tôi cúi đầu xem, là một mảnh vỏ đạn, bên trên có khắc ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, "Đề phòng Vũ"

Tôi đột nhiên cả kinh "Ở đâu thế?"

"Trong tro cốt của Nhược Băng. Anh vốn định an táng cậu ấy, nhưng lọ tro cốt anh không cẩn thận làm vỡ, vừa vặn lúc đó nó lăn tới chân anh, chắc là Nhược Băng khắc trước khi chết."

Tôi giật mình bụm miệng, nhìn chằm chằm vào mảnh vỏ đạn đó

Nhược Băng có một sở thích đặc biệt, sau khi giết người xong thường thích thu thập vỏ đạn.

Cho nên, những viên đạn anh dùng đều là tôi bảo người ta chế tạo riêng cho anh, tất cả vỏ đạn của anh đều làm từ bạc.

Mảnh vỏ đạn này đã mất đi màu sáng vốn có của bạc, trên bề mặt dường như dính một tầng rất dày thứ gì đó bị cháy, đó là máu của anh? Hay là thịt của anh?

(Full - SE) Dạ Ngưng TịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ