Chương 10

6 0 0
                                    

Định Mệnh, Tạm Biệt Anh Chương 10

Chương 10
Thời gian thì ra là thứ đáng sợ như vậy đấy.
Anh không những không nhớ ra tôi, mà thậm chí khi đã biết tôi là ai, anh cũng không ngoảnh lại nhìn tôi quá mấy giây. Với anh, cô gái nào đó quan trọng hơn tất cả...

Họa chăng, tôi trước giờ đã rất sai lầm. Sai lầm lớn nhất là đã tự cho rằng mình cũng có một vị trí quan trọng đối với người ấy, giống như vị trí của anh trong lòng tôi...

Những ngày tháng đó cũng có thể giống như trò chơi của lũ trẻ mà thôi, khi đã trưởng thành thì người ta sẽ không muốn chơi nữa.

Tôi nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ tối. Ba tiếng vừa qua, tôi vẫn ngồi trong nhà hàng, một mình chậm rãi ăn trong trạng thái vô thức.
Hôm nay là buổi hẹn đầu tiên của tôi và anh cơ mà. Dù anh cho tôi leo cây thì vẫn dễ chịu hơn tình huống này.

Lững thững đi bộ trên đường phố, tôi muốn gọi cho Hạ Vy, song không hiểu sao ngón tay lại không thể ấn vào phím gọi. Hình như tôi muốn ở một mình hơn, cô ấy không hiểu tường tận những chuyện này, cô ấy sẽ cho rằng tôi ngốc nghếch... Không một ai hiểu hết vị trí quan trọng của người ấy trong sâu thẳm lòng tôi...

Tôi đi vào một quán bar cao cấp. Du học nước ngoài đến hàng chục năm mà số lần đến bar cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi vốn không thích sự ồn ào của nó. Nhưng hôm nay thì khác, cảm giác hai tai ù đi cũng không tệ, sẽ không thể tập trung nghĩ được điều gì, cũng sẽ không chìm trong suy nghĩ buồn bã đó.
Tôi gọi một ly vodka, uống xong lại gọi mấy ly nữa. Mắt thấy mờ mờ dần, có lẽ nên gọi taxi về thôi, về rồi thì ngủ một giấc thật sâu là tốt nhất. Ngày mai tôi sẽ nói với cha tôi "gã đó thực sự không tốt".

Nhưng mà không phải. Không phải anh không tốt, mà anh không còn tốt với tôi nữa thôi...

Tôi có lẽ nên uống thêm một ly.

Đặt chiếc cốc cạn sạch xuống bàn, đầu tôi thấy quay cuồng choáng váng, đứng lên cũng không còn vững nữa. Phía sau lưng tôi đột ngột xuất hiện một cánh tay của đàn ông, kẻ đó đỡ tôi sau đó tiện tay ôm lấy eo tôi.

–         Này cô em, đi một mình sao? – Giọng nói lả lơi không chút đứng đắn của hắn ngay sát bên tai.

Tôi theo phản xạ nghiêng đầu tránh né, đưa tay xoa xoa thái dương. Muốn trêu chọc tôi sao, tôi còn chưa hoàn toàn say.

–         Xin lỗi, tôi không rảnh. –  Gạt cánh tay của hắn ra khỏi người, tôi bực bội nói.

Tôi thậm chí còn không muốn liếc mắt nhìn vào loại người này. Lúc vừa rồi chỉ vô tình trông thấy trên mình hắn khoác áo da màu đen, áo sơ mi phía trong phanh một nửa số cúc, lộ ra vòm ngực có xăm hình bọ cạp.

Cố tình làm ngơ hắn, tôi lấy điện thoại trong túi gọi taxi. Gã dân chơi kia không vì thế mà bỏ cuộc, kéo ghế ngồi sát tôi, nửa tán tỉnh nửa mời mọc nói:

–         Này em xinh đẹp, anh thấy em uống rượu một mình rất cô độc, hay là qua uống cùng rồi đi chơi với anh đi...

–         Không muốn! – Tôi một lần nữa phải gạt bàn tay vô liêm sỉ đang đặt trên vai mình ra.

Gã bên cạnh tôi không bỏ cuộc mà tiếp tục cười cợt:

Định Mệnh, Tạm Biệt Anh|| Tử Yên CốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ