Chương 6

4 1 0
                                    

[Có một ngày mùa hạ, mưa trút xuống dữ dội...

Tôi cầm trên tay một tờ báo, là tờ báo cũ đã phát hành từ bốn ngày trước.

Tôi cứ như vậy, đầu trần ngồi dưới một góc đường vắng. Tiếng mưa át cả tiếng gào khóc của tôi. Tờ báo ngấm nước nhanh chóng nát bươm... Trên ngực tôi, chiếc khăn quàng đỏ phai ra áo sơ mi trắng một vệt hồng loang lổ.

Lúc bà chủ quán hàng rong lấy mảnh báo gói kẹo quế cho tôi, còn dặn tôi cơn dông đang kéo đến, hãy mau chóng trở về nhà.

Lẽ ra không có vấn đề gì, nếu không phải là tờ báo này.

Chỉ một mẩu tin ngắn ngủi, đăng về một vụ tai nạn thảm khốc trên đường 5 bốn ngày trước. Nạn nhân là một cặp nam nữ ngoài ba mươi tuổi cùng với một đứa trẻ hơn một tuổi. Danh tính được xác nhận qua giấy tờ họ mang theo.

Người phụ nữ đó là mẹ tôi. Người đàn ông đó là tình nhân của bà ấy. Đứa trẻ đó là em trai cùng mẹ khác cha của tôi.

Vậy là, cha tôi đã giấu tôi, ông quả thực đã nói dối tôi, ông không cho tôi biết... Không cớ gì mấy ngày nay họ hàng xung quanh tôi lại to nhỏ đồn đại một chuyện gì đó.

Tôi hận mẹ tôi, nhưng tôi cũng từng rất yêu bà ấy...

Nhưng mẹ đã...

Sẽ không bao giờ ước nguyện của tôi thành hiện thực, rằng bà ấy trở về nhà, xin lỗi cha tôi, nói rằng bà đã sai, đã nhận ra cha tôi mới là người đàn ông tốt nhất...

Sẽ không bao giờ...

Tôi ướt nhẹp dưới mưa, trong đầu lúc này ngoài ba chữ "không bao giờ" lặp đi lặp lại thì tất cả đều trống rỗng, trắng xoá như làn mưa xung quanh.

...

...

Có một tiếng bước chân vội vã trong mưa đi đến, người đó bộ dạng thất thần khi thấy tôi. Tôi nhìn anh, ống quần anh dính đầy bùn đất. Anh chạy lại, kêu lớn tên tôi, kéo tôi đứng dậy:

- Em làm sao vậy, tại sao ngồi dưới mưa? – Mưa lạnh nhưng dường như trong lòng anh nóng như lửa đốt, anh gần như đã hét lên – Em bị bệnh sao?

Anh đỡ tôi đứng lên, thân hình tôi mập mạp to lớn, cả hai không thể đứng chung dưới một tán dù. Và rồi anh lại ướt.

Mưa càng dữ dội, gió bão thổi đến như muốn lật tung cây dù. Khắp nơi vắng vẻ hiu quạnh, không có lấy một chỗ tử tế trú mưa. Anh đành kéo tôi về trước một cái xưởng hoang, trú chân dưới mái tôn dột nát.

Anh ngửa đầu nhìn lên, than thở:

- Liệu có thể sập không đây? Chỗ này khuất gió, chắc mái hiên cũng không thể bị gió cuốn bay...

Mái tôn thủng lỗ chỗ, anh đẩy tôi về một góc lành lặn nhất, giương cây dù che cho tôi. Tôi lắc đầu:

- Em đã ướt rồi, tại sao anh còn che?

- Em sẽ ốm cho xem, tại sao lại hành động như vậy? – Anh nhìn tôi, tức giận mắng.

Lúc này, tôi không kìm chế được, nhào vào lòng anh mà kêu khóc:

Định Mệnh, Tạm Biệt Anh|| Tử Yên CốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ