Phần 5 chương 64

27 0 0
                                    

Chương 64. Thành quỷ đầm rắn
Editor: EarlPanda.. 

Hay thôi kiếm cái gì ngắn ngắn dịch phát để kỷ niệm 817, còn có mỗi 2 chương nữa là hết tập 4, 2 chương tui làm trong bét nhất 4 ngày là xong rồi, trong khi 817 thì 9 ngày nữa mới đến. Bộ các thím không muốn mau ra chương mới à? 

.*****.

Hai phút sau, A Ninh ngừng thở, chết trong lòng tôi. Trong mái tóc ngắn rối bù, gương mặt xinh xắn khiến người ta không nhìn thấu kia giờ chỉ còn đọng lại một vẻ kinh ngạc, chúng tôi vây quanh cô, mãi cho đến khi cô tắt thở, yên tĩnh, thời gian như đông cứng lại.

Trong bất chợt, tôi cảm thấy tất cả như ngừng lại, trong lòng bi thiết vô cùng, muốn khóc mà không khóc được, ngực như bị cái gì nghẹn lại.

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh.

Suốt dọc đường đi, tuy rằng nguy hiểm trùng trùng, tôi cũng dự liệu được sẽ có người gặp nạn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cô gái này sẽ chết, hơn nữa, lại chết dễ dàng đến thế, đột nhiên đến thế. Không có bất cứ một dấu hiệu nào, cứ xảy ra như vậy, sau đó, người mới lúc nãy còn đang nói chuyện, lập tức đã chết rồi. Hơn nữa, là chết thật rồi, chúng tôi ngay cả cơ hội để cứu cũng không có.

Tôi mới đầu còn không tin vào cảnh tượng trước mắt, cứ nghĩ mình đang nằm mơ, cô gái này sao lại có thể chết được? Cô ta mạnh mẽ như vậy, xinh đẹp mà giảo hoạt như vậy, bề ngoài yếu đuối mà nội tâm kiên cường như vậy, tuy tôi không thích cô ta, nhưng tôi khâm phục cô từ tận đáy lòng. Nếu phải chết, tất cả mọi người ở đây đều mạnh mẽ hơn tôi, người dễ chết nhất, phải là tôi mới đúng.

Thế nhưng đúng là cô đã chết, ngay trước mặt tôi, dễ dàng đến thế, chân thực vô cùng, cứ như vậy mà chết.

Tôi thoáng cái có cảm giác như thể bị đánh về nguyên hình, lần lượt các sự việc, tuy rằng đều nguy hiểm trùng trùng, nhưng mấy người chúng tôi đều đã vượt qua. Ngay cả ở Tần Lĩnh tôi cũng chỉ có một mình mà ra ngoài, cũng miễn cưỡng sống sót trở về. Tôi có lần còn tưởng, sau tất cả những chuyện này, những kẻ như tôi đã cực kỳ lợi hại rồi, có kinh nghiệm tương đối rồi, chỉ cần bọn tôi ở cùng nhau, dù có gặp phải nguy hiểm thế nào đi nữa, phần lớn vẫn có thể ứng phó, cho dù có chết, cũng phải là chết ở nơi hiểm nguy nhất trong cổ mộ. Thế mà bây giờ, A Ninh cứ thế dễ dàng chết đi, bởi một con rắn. Tôi bỗng nhận ra, sai rồi, con người vốn chính là loài động vật yếu ớt nhất, bất kể là Muộn Du Bình, Phan Tử, hay tôi, ở nơi như thế này, đã phải chết thì là chết, dù thân thủ tốt, kinh nghiệm phong phú mấy cũng vô ích.

Đây là quy luật thực tế, chứ không phải tình tiết trong phim ảnh hay tiểu thuyết, chỉ cần gặp phải loại chuyện này, chúng tôi đều sẽ chết, cho dù là Muộn Du Bình, nếu khi nãy đứng ngay cạnh thác nước, cũng chắc chắn sẽ chết!

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng rậm rạp phía trước, lập tức cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng tột độ. Trong nháy mắt đó, tôi quả thực muốn co cẳng mà chạy, mặc kệ tất cả, phải thoát khỏi nơi này.

Bấy giờ, trời cuối cùng cũng sáng, ánh mặt trời từ một bên hẻm núi chiếu xuống, bốn bề đều sáng bừng lên, phía trước hơi nước bốc lên hầm hập, màn nước của thác bắn tung tóe, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tạo thành một đám sương trắng bao phủ lấy bầu không của rừng mưa rậm rạp.

Đạo Mộ Bút Ký - Nam Phái Tam Thúc (Phần 5 - Phần 8)Where stories live. Discover now