Chương 11

1.5K 30 0
                                    

Thi Tiểu Phì vốn dĩ cũng gần đây mới được biết đến những truyền thuyết này của Cố Thành Ca, thực sự chưa bao giờ được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan cực phẩm, từ trước đến nay ngay cả một tấm hình cũng chưa từng được xem qua, một vị cực phẩm của giới cực phẩm như thế này, xác thực chính là mây trôi trên cả mây trôi, xa đến nỗi con tôm nhỏ trong xã hội như cô đến ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn cũng không có.

Triệu Tử Mặc dù ban đầu đã phỏng đoán vị cực phẩm này đích thị là một đại nhân vật sâu xa khó lường, nhưng vẫn không thể ngờ…ờ…không ngờ anh lại hoành tráng đến mức độ này…

Mà cô đương nhiên cũng rất sùng bái các nhân vật đại thần, nghĩ tới việc mình trước giờ đứng trước mặt cực phẩm chẳng bao giờ chịu nói đạo lý gì cả, bất chợt thấy toàn thân đổ mồ hôi hột, nhưng lại nhớ tới việc không lâu trước đây ngồi cùng xe với cực phẩm, kinh dị hơn nữa là ngồi ăn chung bàn với anh, trong thâm tâm cũng coi như được an ủi mấy phần.

Thì ra cô từng được đứng gần cực phẩm đến như vậy.

“Cố Thành Ca…Cố Thành Tây…” Khương Khương bỗng nhiên lẩm bẩm: “Tây Tây, mi mau trung thực khai ra, rốt cục mi cùng Cố Thành Ca có quan hệ gì?”

Cố Thành Tây khẽ rùng mình một cái, sau đó ngồi ngay ngắn lại cực kỳ nghiêm chỉnh, ho khan hai tiếng rồi mở miệng nói: “Anh ấy là anh trai ta, là anh trai ruột thịt ruột thịt!”

Khương Khương trợn tròn mắt, trong thâm tâm bán tín bán nghi…Được rồi, không phải nói Cố Thành Tây không xinh đẹp, đúng là cô nàng thanh lệ quyến rũ thật, tuyệt đối phải được xưng tụng là mỹ nữ, nhưng mà…nhưng mà…nếu đem so sánh với Cố Thành Ca, chẳng phải cha mẹ của bọn họ cũng quá thiên vị rồi sao, sao cứ có gen tốt nào là đều để lại cho anh trai thế…

Triệu Tử Mặc cũng nửa tin nửa ngờ, cô cùng Cố Thành Tây quen biết đã nhiều năm, vốn cô nàng không bao giờ nhắc tới nên cô cũng tưởng Cố Thành Tây không có anh chị em gì, lại không ngờ thế giới này có thể huyễn hoặc đến thế…

Thi Tiểu Phì nhịn cười đập bàn cái rầm: “Cố Thành Tây mi thật không có đạo đức, đến ngay cả cực phẩm trong truyền thuyết mà cũng có thể nhận xằng!”

Đôi mày thanh tú của Cố Thành Tây khẽ nhướn lên, sau đó nhún nhún vai, bộ dạng rõ ràng biểu đạt ý tứ: Không tin thì thôi!

Thi Tiểu Phì cười một cái, giọng nói có chút thương cảm: “Các mi biết không, Cố Thành Ca tuy rằng long lanh lóng lánh như thế, thật ra thân phận lại rất đáng thương: không cha không mẹ, cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau…”

Không cha không mẹ, cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau…

Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, cực phẩm lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng không ngờ lại cũng rất đáng thương, anh làm thế nào để tạo nên một vỏ bọc tao nhã che đậy số phận thê lương như thế?

Tận sâu trong trái tim cô giống như bị một con gì đó đột nhiên cắn một cái, cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa bức bối khó chịu, thật giống như hạt mầm từ dưới đất chui lên…

Đêm hôm đó Triệu Tử Mặc nằm mơ, mơ thấy mình nắm tay cực phẩm đi trong làn mưa bụi dịu nhẹ của một khoảng không mông lung, những ngón tay anh thật dài, xương ngón tay cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, đi được một lúc thì Triệu Tử Mặc cảm thấy bàn tay anh càng ngày càng lạnh, thậm chí có thể nói là lạnh như băng, cô còn đang định chống cự rút tay ra thì lại bị anh gắt gao nắm chặt…

Em cười hay không đều khuynh thành Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ