21-25

141 1 0
                                    

Chương 21: Sáng tối

Dịch: Tây Môn Phong
Biên: Phượng Vũ
Nhóm dịch Thanh Vân Môn
Nguồn: bachngocsach.com

Tiên kiếm ở giữa không trung dần giảm tốc độ khi tới gần tòa núi to lớn sừng sững giữa biển mây. Tiếng chuông ngân nga ở xa xa trên núi truyền lại, vang vọng trong đất trời; có linh thú tiên hạc đùa giỡn bay lượn, có cổ thụ to lớn trên thân dây leo chằng chịt. Đưa mắt nhìn về nơi xa, lại thấy có một cầu vồng bắc ngang trời đất tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Cảnh này sắc này chẳng nhiễm chút bụi trần, chỉ có thể gọi là cảnh thần tiên trong nhân gian.

Hai người từ từ hạ xuống theo tiên kiếm, Vương Tông Cảnh nhìn thấy bên dưới hiện ra một cái sân lớn, thấp thoáng có thể thấy được mặt sân được lát toàn bộ bằng ngọc thạch màu trắng, dưới ánh mặt trời phản xạ ra những tia sáng dịu dàng. Ngoài rìa sân là những hàng lan can bằng bạch ngọc đứng lặng lẽ, giữa sân còn có chín cái đỉnh lớn được sắp xếp theo phương vị cửu cung, từng làn khói nhẹ bốc lên ngưng đọng trong không trung mà không tan, từ tận đằng xa đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát.

Xa hơn nữa là mây mù nhẹ trôi, gió núi hiu hiu khiến mây mù vô cùng vô tận kia nhẹ sà xuống gần như bao phủ cả sân, người đi bên trên mà mây trắng bám sát mắt cá như đi trong mây chẳng khác nào thần tiên vậy. Đỉnh núi hùng tráng, trời đất to lớn và biển mây mênh mang, gió thổi khiến mây mù dập dờn như sóng cuốn, từng lớp từng lớp vô cùng vô tận.

Vương Tông Cảnh nhìn tới mê mẩn, thắng cảnh tiên gia cỡ này trong thế tục nào thấy được mấy lần? Giờ này phút này, hắn chỉ hận hai mắt quá ít, tầm nhìn quá hẹp không thể đem toàn bộ cảnh đẹp thanh tú của thiên địa tạo hóa thu hết vào trong lòng. Vương Tế Vũ ngự tiên kiếm từ trên không hạ xuống, sau đó hào quang hơi chao động, tiên kiếm biến mất trong cổ tay nàng. Hai người cuối cùng đã đứng trên khoảng sân rộng lớn đó.

Mây mù mênh mang bồng bềnh dưới chân mang đến cảm giác lạnh lẽo nhẹ nhàng từ mắt cá chân truyền lên. Nếu không phải mặt đất dưới chân có cảm giác rất chắc chắn thì có thể khiến người ta tưởng tượng đó là hư không vậy. Vương Tế Vũ mỉm cười nhìn xung quanh, sau đó nói với Vương Tông Cảnh:

"Tiểu đệ, chỗ này chính là một nơi rất nổi tiếng trong Thanh Vân Lục Cảnh, tên gọi là Vân Hải."

Vương Tông Cảnh gật đầu lia lịa, đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy bên trên Vân Hải tiên khí nghi ngút, khí thế phi phàm, thỉnh thoảng lại có từng nhóm hai, ba đệ tử Thanh Vân Môn đi qua đi lại giữa mây mù, trông cứ như thần tiên vậy. Chín cái đỉnh lớn phía trước, cái nào cũng cao bằng mấy người thường, sừng sững uy nghiêm, càng khiến cho nơi tiên cảnh này thêm mấy phần trang trọng.

Vương Tế Vũ dẫn hắn chầm chậm dạo bước trong mây, còn Vương Tông Cảnh thì như một cậu bé dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên tán thưởng. Trong lòng Vương Tế Vũ cũng cảm thấy buồn cười, lại nhớ tới năm xưa khi mình mới tới đây, chẳng phải cũng vì những kỳ cảnh thần tiên trong thế giới này mà kinh thán mãi hay sao. Lúc này nhìn đệ đệ, nàng cũng thấy được mấy phần hình ảnh chính mình ngày trước, hơi mỉm cười chỉ ngọn núi hùng vĩ nói:

Tru Tiên 2Where stories live. Discover now