Chương 11: Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (5)

2.7K 177 1
                                    

  Không khí dần dần trở nêm ám muội theo động tác thân mật của Phong Húc. Hạ Lưu chớp chớp mắt, có chút xấu hổ né tránh ánh mắt ấy.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng động, hình như là có người muốn đẩy cửa tiến vào. Vừa rồi Phong Húc tiến vào là từ cửa sổ bên kia, còn giờ thì sao? Các cung nữ nội thị trong Lư Vân các đều đang đi lại đây, chắn chắn không thể tiến ra từ đó.

Hạ Lưu theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Phong Húc, vậy mà trên khuôn mặt hắn lại không có chút nào kích động nào. Phong Húc chợt động, đi giải huyệt đạo cho Họa Ảnh, tiếp theo lắc mình ẩn sau bức bình phong.

Hạ Lưu cắn cắn móng tay, mắt không hề chớp nhìn bóng người lay động bên ngoài cửa. Người có thể đến thăm bệnh vào lúc đêm khuya như thế này không ngoài nữ chính Liễu Mộc Lâm.

Trong kịch bản gốc thì người thay Phong Yến đỡ kiếm là Liễu Mộc Lâm, và người Phong Húc đêm khuya đến thăm cũng là Liễu Mộc Lâm, mà người cố ý đến khiêu khích nữ chính là Hạ Lưu... Kết quả bi kịch, Hạ Lưu ở chỗ đó bị Phong Húc nhận định thành con người cực kì xấu xa.

Được giải huyệt đạo Họa Ảnh từ từ tỉnh lại, Hạ Lưu khẽ 'ưm' một tiếng hấp dẫn sự chú ý của nàng, giả bộ ôm trán, làm ra vẻ vừa mới thức tỉnh muốn ngồi dậy, Họa Ảnh thấy vậy liền vội vàng tiến lên nâng đỡ nàng.

"Lương viện, người ruốc cuộc cũng tỉnh. Nô tỳ lập tức đi mời thái y đến xem mạch cho người."

"Đêm đã khuya, chỉ sợ thái y đang trực ca cũng không có mấy người." Lời còn chưa nói hết, Hạ Lưu đã che miệng ho khan, sau khi bình tĩnh mới tiếp tục nói với Họa Ảnh: "Ta hiện tại đã đỡ hơn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một lát. Ngươi đừng mời thái y làm gì, ta lại chịu tội thêm thôi."

"Nhưng mà... Nô tỳ thật sự rất lo lắng cho người."

"Họa Ảnh, khiến ngươi vất vả rồi." Hạ Lưu suy yếu cười, dương như vừa mới cảm thấy bên ngoài ngoài cửa có tiếng động, quay đầu nhìn ngoài cửa hỏi: "Xem ra đã là nửa đêm, sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?"

"Để nô tỳ đi xem xem."

Họa Ảnh cẩn thận đỡ thắt lưng Hạ Lưu, từ từ để nàng nằm xuống.

"Thái tử phi nương nương, hiện tại Lương viện còn chưa tỉnh, bây giờ lại quá nửa đêm, người xem..."

Nội thị canh giữ ngoài cửa đang cúi đầu, liên tục giải, nhưng bất đắc dĩ cho hắn là Liễu Mộc Lâm đang đứng ở trước mặt không có nửa điểm ý tứ muốn rời đi. Ánh mắt nàng ta thản nhiên nhìn lướt qua nội thị, mở miệng nói: "Vậy thì ngươi đi đánh thức nàng."

"Này sao..." Nội thị càng lo âu, người còn đang hôn mê, nếu có thể tỉnh thì đã sớm tỉnh rồi!

Họa Ảnh vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như băng của Liễu Mộc Lâm, nàng cẩn thận hành lễ nói: "Nô tỳ tham kiến Thái tử phi nương nương."

"Hạ Lương viện tỉnh rồi?" Liễu Mộc Lâm không chút quanh co lòng vòng, mở miệng liền trực tiếp chất vấn.

"Bẩm Thái tử phi nương nương, Lương viện vừa mới tỉnh lại, hiện tại..."

"Tỉnh là được rồi." Liễu Mộc Lâm không muốn tiếp tục nói với Họa Ảnh, trực tiếp bước vào phòng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hạ Lưu đang nằm ở trên giường. Trong nháy mắt, không khí có chút đông lạnh.

"Mong Thái tử phi thứ lỗi, thân thể của thần thiếp không khỏe, không thể đứng dậy thỉnh an người." Hạ Lưu khẽ buông mắt, giọng điệu có chút lạnh nhạt.

Phong Húc đang đứng sau tấm bình phong nghe thế liền nhíu mày, giọng điệu này hắn rất quen thuộc, chính là khi nói chuyện với người mà Hạ Lưu cực kỳ không thích..

Nàng và Liễu Mộc Lâm... Ruốc cuộc có mâu thuẫn gì?

"Không cần ngươi thỉnh an ta." Liễu Mộc Lâm đứng gần giường, từ trên cao nhìn xuống Hạ Lưu, đột nhiên ra lệnh nói Họa Ảnh lui xuống.

"Thái tử phi nương nương, người để nô tỳ đứng một bên hầu hạ đi ạ, nếu thời điểm người có cần dùng thì cũng còn nô tỳ..."

Lời còn chưa có nói xong, đầu Liễu Mộc Lâm cũng không quay, tiếp tục lạnh lùng nói: "Đi xuống."

Nghe thế, Họa Ảnh liền đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hạ Lưu, nhưng người chỉ đáp lại một nụ cười không sao cả, phất phất tay cho bản thân lui xuống. Trong kịch bản cũng không có đoạn này, bởi vậy Hạ Lưu cũng không biết vị nữ chính này chạy tới đây để làm cái gì.

"Vì muốn tranh sự sủng ái của thái tử mà không tiếc bản thân sắp đặt thích khách trình diễn màn khổ nhục kế. Ngươi thật sự một chút cũng không sợ."

Vẻ lạnh nhạt cao cao tại thượng trong mắt của Liễu Mộc Lâm đã sớm biến mất, chỉ còn lại biểu cảm chán ghét đến cực điểm.

Suy nghĩ trong lòng Hạ Lưu xoay chuyển, vị nữ chính này và tiểu Bạch ở thế giới trước, ngoại trừ dễ dàng bị ảnh hưởng từ lời nói của người khác thì cũng chẳng có gì...

Dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lời nói và suy nghĩ của người khác!

Giờ phút này hệ thống quân lại đắc ý ở bên tai Hạ Lưu nói một tràng: "Cho cô hết than vãn là hệ thống của mấy người kia đều có đủ kiểu đạo cụ bàn tay vàng gì gì đó. Lần này bản quân tự thân xuất mã giúp cô, đãi ngộ như vậy chỉ nhiệm vụ cấp S mới có thôi đấy !"

Thì ra là hệ thống quân đưa mấy lời đồn đại nhảm nhí loan truyền vào trong cung của Liễu Mộc Lâm. Nào là thích khách đều do Hạ Lưu phái tới, mục đích là vì muốn tranh sự sủng ái. Nếu không thì sao khi đó Hạ Lương viện lại phản ứng nhanh như vậy? Hơn nữa còn chỉ bị thương mà không chết? Và Thái tử điện hạ vì sao lại tự dưng đối tốt với nàng ta như vậy?

Rốt cuộc hệ thống quân cũng làm ra một chuyện tốt rồi.

Hiểu được chân tướng sự việc, Hạ Lưu dùng cánh tay chống đỡ thân mình ngồi dậy, bởi vì miệng vết thương phát đau, sắc mặt nàng liền trở nên trắng bệch.

"Vừa nhìn cũng biết Thái tử phi nương nương là người thông minh, sao người có thể suy đoán ra những việc âm hiểm như vậy?" Hạ Lưu cúi đầu cười, ánh mắt nhìn lướt qua Liễu Mộc Lâm, "Thần thiếp còn tưởng người là đóa hoa cao lãnh, không bị hồng trần thế tục nhiễm bẩn ấy chứ."

"Ngươi đắm mình trong trụy lạc, không biết liêm sỉ tới thanh lâu bán rẻ tiếng cười." Liễu Mộc Lâm cúi đầu nhìn Hạ Lưu, từng câu từng chữ nói ra đều làm cho người nghe khó chịu.

"Ngươi còn vì vinh hoa phú quý, tiếp tục quyến rũ Thái tử để được nhập cung."

Vốn dĩ Liễu Mộc Lâm không phải là người khắc nghiệt như vậy, chỉ là không biết vì sao, khi nhìn thấy nét mặt tràn đầy vẻ khinh thường kia của Hạ Lưu thì nàng luôn là cao cao tại thượng liền bị kích thích, cộng thêm tin tức nghe được từ trong miệng của cung nhân thị nữ...

Hạ Lưu nghe vậy liền có ý bày ra dáng vẻ yêu mị quyến rũ nhìn nàng ta, quả thật khiến người luôn cho là thanh cao như Liễu Mộc Lâm ghê tởm , sau đó tiếp tục tỉ mỉ liệt kê "tội trạng" của Hạ Lưu " mà không hay biết Phong Húc luôn ẩn người sau tấm bình phong, ánh mắt giờ đây đã tràn đầy băng lãnh.

Khi Phong Húc quen biết Liễu Mộc Lâm , hắn chỉ cảm thấy nữ tử này không giống với những người bên cạnh. Trên người nàng không thứ gọi là tính kế và âm mưu mà từ nhỏ hắn đã nhìn quen. Tâm tính Liễu Mộc Lâm thiện lương thanh cao, hơn nữa nàng có vẻ cũng không thích Phong Yến, vì vậy bản thân không khỏi liền đối với nàng dâng lên vài phần hảo cảm.

Nói nhiều như vậy, thực ra nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là lực hấp dẫn giữa nam chính và nữ chính mà thôi.   

[Edit+Xuyên Nhanh] Tìm Kiếm Nam ChínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ