Editor: Mèo lười
Đi dọc xuống dưới theo con suối nhỏ, Tần Sơ và Hạ Lưu cuối cùng cũng tìm thấy chỗ ở của một nhà nông hộ. Chủ nhân cái nhà này là một ông lão, ông và cháu gái ở trong núi này cực ít nhìn thấy người ở bên ngoài, cho nên khi nhìn thấy hai người Hạ Lưu liền nhiệt tình chiêu đãi.
Từ lúc rời khỏi sơn cốc, Hạ Lưu và Tần Sơ vẫn không thể nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi đến nơi này thì xem như là có thể an tâm, có thể ngủ một đêm thật sảng khoái.
"Gần đây huyện Giang Ninh kia thủy tai nghiêm trọng, hai vị muốn đến chỗ đó, tốt nhất là nên suy xét một chút" ông lão có ý tốt khuyên, Hạ Lưu và Tần Sơ liếc nhau, Tần Sơ quay lại lễ độ hỏi: "Lão nhân gia, ngài có biết tình huống hiện tại của huyện Giang Ninh không?"
Ông lão che miệng ho khan hai tiếng, nhắc tới huyện Giang Ninh, nếp nhăn che kín trên mặt cũng có sắc thái buồn cảm: "Nay lũ lụt tàn sát bừa bãi, nghiêm trọng nhất không phải thiếu gạo, mà là triệu chứng ôn dịch. Không có đại phu trị liệu, nghe nói rất nhiều người bắt đầu nóng đến hôn mê, đây rõ ràng chính là ôn dịch bắt đầu lan tràn a!"
Sau khi nghe hai chữ ôn dịch, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Tần Sơ cũng xuất hiện sắc thái kinh hãi. Hắn vội vã hỏi ông lão kia về bệnh trạng cụ thể, ông lão cũng bẩm báo ra hết tất cả những điều mình nghe được ở chợ.
"Qủa nhiên là ôn dịch"
~~~o0o~~~
Bởi vì Hạ Lưu phẫn nam trang, hơn nữa nhà của ông lão cũng không có nhiều phòng trống, cho nên lúc này Tần Sơ và Hạ Lưu cùng ở trong một phòng. Cũng may hai người đều không phải là kiểu người thích ngại ngùng, cũng biết đây cũng không phải đang ở trong trạng huống bình thường, cho nên đều không phản đối gì thêm.
Thối Thối đã ngủ say trên đầu gối Tần Sơ, trong phòng một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang từ bên ngoài truyền đến.
Dưới ánh đèn, Hạ Lưu và Tần Sơ ngồi đối diện nhau, trong ánh đèn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt ôn hòa của Tần Sơ có vẻ buồn rầu. Hạ Lưu cắn môi, "Sư huynh, bây giờ nên làm gì?"
Tần Sơ suy nghĩ một chút liền quyết định, chậm rãi nói: "Ngày mai vào thành, hai ngày này chúng ta trước nên mua một ít dược liệu điều chế thành thuốc, sau đó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến huyện Giang Ninh cứu trị bệnh nhân"
Hạ Lưu gật gật đầu, Tần Sơ nhìn nàng, đột nhiên đặt câu hỏi: "Sư muội, muội có hối hận hay không?"
Hạ Lưu giật mình, khó hiểu nhìn nụ cười của Tần Sơ.
"Từ bỏ cuộc sống an dật thoải mái, một đường bôn ba đến đây, muội có hối hận hay không?"
Sau khi hiểu Tần Sơ muốn nói gì, trên mặt Hạ Lưu mơ hồ có chút tức giận, nàng hỏi hắn: "Chẳng lẽ trong lòng đại sư huynh, Hạ Lưu ta chính là loại người chỉ ham hưởng lạc?"
Dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói: "Ta tự biết bản thân không có năng lực như các vị sư huynh, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng ta muốn một kết thúc tầm thường như vậy. Tuy ta vô năng, nhưng ta vẫn hy vọng bản thân có thể làm chút chuyện cho những nạn dân kia"
Đây là lần đầu tiên nàng dùng ngữ khí nặng như vậy nói chuyện với Tần Sơ, nhưng Tần Sơ chẳng những không sinh khí, ngược lại còn cười, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
"Cứ tưởng rằng muội vẫn là tiểu cô nương không hiểu chuyện kia, cũng không biết muội đã trưởng thành thành một đại cô nương từ lúc nào"
Sau khi nghe thấy lời Tần Sơ nói, Hạ Lưu mím môi nghiêm túc nhìn hắn, nhẹ giọng nói một câu: "Cô nương bình thường, ở tuổi muội đã đều làm mẹ"
"Muốn gả rồi?" Tần Sơ khi có khi không sờ Thối Thối, mỉm cười không rõ ý tứ hàm xúc nhìn Hạ Lưu.
"... Muốn làm mẹ" Nhìn nụ cười của Tần Sơ, Hạ Lưu có chút ngượng ngùng tránh tầm mắt của hắn, giả vờ nhìn Thối Thối.
Chỉ là Tần Sơ lại đột nhiên ôm Thối Thối, đặt nó vào trong ngực Hạ Lưu, khẽ cười nói: "Muội không phải là mẹ của Thối Thối sao?"
"..." Hạ Lưu ngây ngẩn nhìn Tần Sơ, cũng không biết nhớ ra cái gì, gương mặt đột nhiên trở nên đỏ ửng. Nàng cũng không phủ nhận những lời Tần Sơ nói, một phen ôm lấy Thối Thối chạy ra ngoài cửa.
Tần Sơ nhìn bóng dáng chật vật của nàng, nhịn không được cười ra tiếng.
[Chúc mừng bạn đạt 8 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 79]
Hạ Lưu và Thối Thối ngủ trên giường, còn Tần Sơ ngã trên đất nằm nghĩ. Miễn cưỡng như vậy qua một đêm, sáng sớm hôm sau hai người bọn họ liền tiến đến thành trấn phụ cận, chuyện tối qua phảng phất như một hồi mộng, hai người đều rất ăn ý không đề cập tới.
Chẳng qua, vỗn dĩ trước kia đều là Tần Sơ ôm Thối Thối, nhưng hôm nay lại biến thành Hạ Lưu. Nàng gắt gao ôm tiểu hồ ly vào trong ngực, bộ dáng như vậy thật đúng như hồ ly mẹ đang bảo vệ con.
"Tiền không đủ?" Lúc Tần Sơ hỏi ra câu hỏi này rất là đương nhiên, không hề có một chút ý thức ăn bám một chút nào.
Hạ Lưu cũng rất hào khí, ước lượng số tiền trong túi hào phóng nói cho hắn biết: "Bạc trên người đủ cho chúng ta mua được một tiệm thuốc luôn đấy!"
Tâm tình của Tần Sơ xem ra cũng không tệ, hắn cười dịu dàng hỏi nàng: "Muội sẽ không lấy đồ cưới ra đấy chứ?"
Hạ Lưu kéo kéo tay áo hắn, ngẩng đầu nhìn Tần Sơ: "Sư huynh, huynh chắc sẽ không dung tục như vậy chứ?"
"A?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit+Xuyên Nhanh] Tìm Kiếm Nam Chính
RandomTác Giả : Bạch Y Tổng Công Thể loại : Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Võng Du, Dị Giới Số Chương : 78 🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🍀🍀🍀🍀🍀🍀 Có rất nhiều nam chính anh tuấn, gia thế lại hiển hách nhưng không muốn hưởng thủ lại cao chạy xa bay theo n...