Chương 47

3.2K 161 3
                                    

    Chương 47

Hứa Trạch Phong đố kỵ cùng nghi kỵ cũng không tránh được ánh mắt Lê Mộc, chỉ bất quá hắn lười chấp nhặt với loại người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa không nội hàm này mà thôi.

Vốn lúc mới gặp Hứa Trạch Phong đến tặng hoa, Lê Mộc tuy rằng quyết định rời xa Lãnh Huyên, nhưng tâm lý xuất phát từ bản năng lại đối hắn có điểm ghen tuông, nhưng ấn tượng đối người này, vẫn có chút hảo cảm, cả người rõ lưu loát, tuy rằng Lê Mộc tự kỷ cho rằng Hứa Trạch Phong lớn lên chẳng suất bằng hắn, nhưng cũng coi như là nhân tài kiệt xuất, hơn nữa thoạt nhìn thực có thể có điểm tiểu bối cảnh vân vân, bằng vào tư bản này tới tặng hoa cho Lãnh Huyên cũng thật không có bôi nhọ nàng.

Ai biết từ sau khi Lê Mộc bị Lãnh Huyên tuyên bố bổ nhiệm bí thư, Hứa Trạch Phong liền hiện ra bụng dạ hẹp hòi, chỉ là ghen cũng thôi đi, không nghĩ tới ngay cả tình tự oán hận cũng biểu lộ ra. Bởi vậy cho thấy, người này nội tâm cùng bề ngoài không hợp, thuộc cái loại khẩu thị tâm phi ngụy quân tử, phật viết: không thể giao.

Hứa Trạch Phong nào biết vỏn vẹn một ánh mắt ghen tị, khiến cho Lê Mộc đem cả người hắn đều nhìn thấu, hiện đang vì mình biểu hiện ra ngoài như không có việc gì mà tự đắc ý.

Lãnh Huyên tuyên bố xong tân nhậm bí thư, lẽ ra nên đề nghị mọi người vỗ tay chúc mừng cho Lê Mộc mới đúng, nhưng nàng rõ ràng trong lòng có tâm sự, những lời này cũng không có nói, chỉ đối chúng nữ hài tử xin lỗi nói một câu: "Hy vọng mọi người ăn uống thoải mái." Sau đó liền mỉm cười đứng lên đối Hứa Trạch Phong nói: "Hứa tiên sinh... Cảm ơn hoa của ngài, chúng rất xinh đẹp... Tôi rất thích."

Nghe Lãnh Huyên khen hoa xinh đẹp, Hứa Trạch Phong không kịp lại đi cân nhắc chuyện Lê Mộc vì sao được làm bí thư, vội vàng đánh rắn tùy côn đứng lên nói: "Lãnh Huyên, hoa tái xinh đẹp cũng không có xinh đẹp bằng cô... Đêm nay có thể mời cô cùng đi ăn tối hay không?" Chỉ cần Lãnh Huyên đáp ứng, vậy có nghĩa là nàng tâm động, về sau nghĩ muốn phát triển như thế nào còn không phải ta định đoạt? Hứa Trạch Phong đắc ý nghĩ, có thể đem Lãnh thị tổng tài truy tới tay, đó cũng là một kiện việc vui đáng giá kiêu ngạo, quay đầu lại thế nào cũng phải cho mấy gia hỏa kia hâm mộ chết mới được...

Thật là vô sỉ. Lê Mộc bĩu môi một bên nhìn lại, lại thấy Tư Đồ Tuyết cũng đang đối với Hứa Trạch Phong bộ dáng khinh bỉ không ngừng, trong lòng không khỏi vui một cái: khó được hắn cùng Tư Đồ Tuyết ý kiến đạt thành nhất trí.

Hứa Trạch Phong tính toán rất tốt, nắm chắc thời cơ cũng không sai, nhưng Lãnh Huyên lại không có dựa theo hắn nghĩ như vậy mà đáp ứng hắn, Lãnh Huyên nghe Hứa Trạch Phong mời cũng lộ ra một nụ cười kỳ quái, sau đó trêu đùa quay đầu nhìn thoáng qua Lê Mộc, chỉ thấy Lãnh Huyên rõ ràng trước mắt thâm tình nhìn Lê Mộc lại đối Hứa Trạch Phong nói: "Đúng vậy, đêm nay có chút công sự muốn đi xử lý."

Cô từ chối thì từ chối đi, làm chi còn muốn xin chỉ thị ta? Gặp Lãnh Huyên phiêu chính mình liếc mắt một cái sau, Lê Mộc liền nhìn ra, Lãnh Huyên đây là cố ý làm cho Hứa Trạch Phong chuyển dời trọng điểm đến trên người hắn từ đó có thể hoàn toàn thoát khỏi Hứa Trạch Phong, mạc danh kỳ diệu bị nhấc lên Lê Mộc cũng cảm thấy thực câm nín, nhưng dù sao chính mình vẫn là một lão công trên danh nghĩa có nghĩa vụ đảm đương bia đỡ.

[Edit] Phế Sài Truy Mỹ Ký - Tâm Táng (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ