Qua Quốc tang là lễ thành hôn của hắn. Cậu vẫn tất bận giúp phụ mẫu sửa soạn mọi việc, còn chu đáo tự tay thêu loan phượng lên chăn hỉ cho hắn, cứ như tân lang trong lễ thành hôn này chẳng phải phu quân đầu ấp tay gối với cậu mà là một kẻ xa lạ vậy. Lòng hắn rối bời nhìn cậu dưới danh nghĩa dâu trưởng cùng mẫu thân cười nói đi mời rượu từng bàn mà tự vấn, cậu lúc này phải chăng không có chút ghen tuông nào.
_Xán Xán - Tại Huyền cao giọng gọi khi vừa bước chân vào Lý phủ, lại đưa tay nhéo nhéo cặp má phính trước mặt. Lâu ngày không gặp dường như gầy đi không ít rồi.
Cậu cười cười thi lễ, Lý Nguyên Tông ở ngay cạnh đây mà người này chẳng giữ chút mặt mũi nào cho cậu cả.
Đế Nỗ nhìn theo cái dáng gầy gò của Khải Xán bước vào trong tiếp đãi quan khách. Trong ấn tượng của chàng, Khải Xán từng là một người rất hay cười, nét cười ấy rực rỡ như nắng ban mai trên thảo nguyên chứ không phải đong đầy cô độc thê lương thế này.
Chàng nghiêng người sang phía Tại Huyền cố tìm một chút đồng cảm. Cái cau mày từ vị huynh lớn khiến chàng lờ mờ cảm nhận được dường như đã có gì đó không ổn xảy ra. Chàng chắc chắn thế. Có điều mấy lần định dò hỏi mà thấy Tại Huyền vẫn điềm nhiên uống rượu, chàng cũng vì thế mà im lặng cho qua.
Qua tiệc rượu là đến lúc động phòng, Tại Huyền cũng không ở lại như lần trước mà lập tức theo xa giá của chàng về phủ. Đế Nỗ có chút ngạc nhiên, chàng vẫn nhớ rằng đêm tân hôn của Mẫn Hanh và Nhân Tuấn huynh ấy ở lại đến quá khuya mới trở về.
Cũng trong đêm hôm ấy, trước khuê phòng đóng chặt của Khải Xán, tân lang một thân hỉ sắc vẫn đứng lặng yên ở đó. Đất trời tịch mịch chỉ còn tiếng cú kêu vang vọng, hắn vẫn đứng chờ cậu mở cửa chào đón hắn, chờ đến mức thấm vào từng tấc da thịt cái lạnh buốt của sương đêm, chờ cả đến khi canh năm hửng sáng mới quay đầu rời bước.
Quá trưa hôm sau hắn mới cảm thấy tỉnh táo được đôi chút. Sương lạnh lại thêm cảm mạo khiến đầu hắn đau như búa bổ. Hắn bỗng nhớ da diết hương vị của chén trà mật ong cậu thường làm. Trước đây mỗi ngày cậu đều mang vào bồi tận tay vì hắn vốn ưa nóng sợ lạnh. Hắn bật cười tự giễu, từ bao giờ mà chỉ cần cậu mỗi sớm đều không từ chối qua giúp hắn thay y phục là hắn đã thấy mãn nguyện rồi.
Tiếng gõ cửa kéo hắn về thực tại. Hắn trưng ra sẵn nụ cười hết cỡ chuẩn bị đón hiền thê, cũng vẽ ra viễn cảnh sẽ lưu manh ôm lấy cậu một cái để hoà giải mọi bất đồng không đáng có giữa hai người. Sau đó chẳng phải cũng nên thuận thế giở trò một chút không? Đã lâu rồi không thân mật hắn có đụng chạm một chút cũng đâu có mất gì. Hắn gật đầu hô một tiếng, thậm chí đến bản thân mình mà còn chẳng nhận ra trong đó là xiết bao chờ mong. Thế nhưng đứng chờ hắn ngoài cửa lại là....
_Chủ tử, để chúng em giúp ngài thay đồ.
Chẳng biết từ bao giờ nô tỳ của Lý phủ đã đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn chờ đợi hắn gật đầu ra hiệu.
Nét cười trên khoé môi hắn thoáng chốc đông cứng lại. Dường như đọc được tâm tư trong mắt hắn, các nàng nhìn nhau rồi cúi đầu thưa bẩm:
![](https://img.wattpad.com/cover/124739183-288-k385328.jpg)
YOU ARE READING
Mã Khắc x Đông Hách, Đế Nỗ x Jaemin | Cố mộng - 故梦
Fiksi PenggemarCố mộng/故梦 Tác giả: 🍊 Chỉnh sửa: 🐟 Tuyến nhân vật: Lý Mẫn Hanh x Lý Khải Xán [ Mark Lee x Haechan] Lý Đế Nỗ x Na Jaemin [Lee Jeno x Na Jaemin] Tại Hiền [Jung Jaehyun] Anh Hạo [Johnny Suh] Nhân Tuấn [Huang Ren Jun] NOTE: Bối cản...