Part 13

602 17 0
                                    

Giọng nói của anh, có chút khàn khàn.

Cho tới bây giờ, anh đều cảm thấy giữa hai người bọn họ, cô đều hy sinh nhiều hơn, mặc dù nói anh cưng chiều cô, yêu thương cô, nhưng sao có thể nói cô không thương yêu anh, đau lòng vì anh, mọi chuyện đều nhân nhượng cho anh đây? Cô thậm chí còn dành cho anh tất cả tình thân, tình yêu của người nhà, cô cho anh một gia đình ấm áp.

Nếu không phải là cô, có thể anh sẽ lại trải qua cuộc sống như trước kia, nghe theo mệnh lệnh của cha, cưới một người phụ nữ mình không yêu, sau đó trải qua một đời mà không có chút tình cảm.

Cho nên, có thể gặp được cô là phúc khí lớn nhất đời này của anh, khiến cho cuộc sống của anh trở nên viên mãn.

Anh thề, sẽ yêu thương cô thật nhiều, yêu thương con của bọn họ, yêu cả người thân trong gia đình cô.

Anh sẽ bảo vệ cô, suốt đời này, không xa không rời.

Nắm lấy tay cô thật chặt, hành động của anh, ánh mắt của anh, tất cả đều lộ rõ trên khuôn mặt.

Tú Nghiên mỉm cười nhìn anh, bày tay nhỏ bé cũng siết chặt tay anh.

Một lần nắm tay, sẽ đi đến cuối cuộc đời.

***

Cha Trịnh, mẹ Trịnh nghe tin con mình mang thai, sắp có thể được ôm cháu ngoại, vui sướng đến nỗi mấy ngày nay đều cười đến quên cả trời đất, hơn nữa, lại nghe con rể và con gái nhỏ bàn bạc chuyện sẽ dọn về nhà mình ở, bọn họ lại càng hoan nghênh vô điều kiện.

Dụng ý của Duẫn Nhi, bọn họ đều có thể nhìn rõ, cũng cảm kích ở trong lòng, bọn họ vô cùng may mắn mới đem Tú Nghiên gả cho anh, nên bây giờ con gái mình mới được hạnh phúc như vậy.

Nói đến hạnh phúc, bọn họ không khỏi nghĩ đến gần đây Tú Nghiên hay oán trách bọn họ.

Cô nói, Duẫn Nhi cũng giống như tất cả những người sắp làm cha ở trên đời này, thường hay khẩn trương như vậy, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến anh tiến vào trạng thái đề phòng, hơn nữa, đứa bé còn chưa ra đời, chưa biết là nam hay nữ mà anh đã hay phiền muộn lo lắng cho con gái của mình. . .

Anh rất quả quyết, nhất định cho rằng đứa bé này là con gái, sau này nó có bạn trai, anh nên làm gì bây giờ?

Cô chẳng qua mới chỉ mang thai bốn tháng mà thôi, vậy mà anh đã trà phạn bất tư*, đem ngủ không ngon, cả người gầy đi trong thấy, khiến cô vừa đau lòng lại vừa buồn cười.

*miêu tả tâm trạng lo lắng, ăn uống không vô.

Nghĩ đến ban ngày anh còn phải trở về Lâm thị làm trâu làm ngựa, buổi tối lạ ngủ không ngon, cho dù thân thể bằng sắt thì cũng sẽ không chịu nổi.

Vì muốn giảm bớt sự lo lắng của anh nên cô dứt khoát không trở về tiệm bán hoa nữa, rất vô trách nhiệm mà giao hết mọi việc cho Tiểu Khải, "nô lệ" Tiểu Khải đáng thương, dù sao thì cậu cũng có khả năng thiên phú, chỉ cần nhìn cô bó hoa một lần là có thể nhớ được, cứ như vậy chăm chỉ luyện tập, để cho cô có thể an tâm nghỉ ngơi, dưỡng thai.

[YOONSIC VER] ÔNG XÃ HÁO SẮCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ