Ta không biết cụ thể Nguyệt Lão Hồng làm sao kéo Thiên Cổ vào Ma đạo. Nhưng đại khái có thể tưởng tượng được, nhất định cô ta đã dùng những lời lẽ như là Tiên môn vô tình, sư phụ ngươi bạc nghĩa để Thiên Cổ sinh lòng oán hận, sẩy chân lầm đường.
Thiên Cổ tư chất rất cao, đã tu thành tiên thân từ lâu, sau khi đọa vào Ma đạo, tu vi càng tăng tiến nhanh chóng.
Đám tiểu bối phái Không Linh sợ Thiên Cổ báo thù, tập kết các thế lực tà ma ngoại đạo quay lại tấn công phái Không Linh, Thiên Cổ biết hết tất cả mọi bí mật của Không Linh, quen thuộc với tất cả thuật pháp của Không Linh, nếu nó có ý đồ xấu xa, phá phong ấn Không Linh, để nguồn tà khí phát ra, vậy há chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn.
So với mối lo của đám hậu đối, ta lại rất tin tưởng của nhân cách của Thiên Cổ, cho dù biết nó đọa vào Ma đạo ta cũng vẫn tin tưởng nó.
Ta xua tay nói: "Dù sao hiện giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì, đoán bừa cũng vô ích, nếu có ngày nào đó nó cả gan xâm phạm Không Linh ta, ta nhất định sẽ chém nó dưới kiếm."
Nói xong ta liền trở về đỉnh Không Linh.
Sau đó về lại đại điện đã ở mấy trăm năm, ta ở mấy ngày, nhưng trong sân không còn tiếng Thiên Chỉ kêu ơi ới, không có bóng dáng Thiên Cổ lúc ngang qua trước cửa ngừng lại nhìn ta, đỉnh núi này tựa như bỗng nhiên trở nên chết chóc.
Ta không ở được nữa, đến Linh Hư động hỏi Thiên Chỉ: "Con biết sai chưa, biết sai thì ta thả con ra, không biết sai thì ta sẽ nhốt con ở đây rồi đi vân du thiên hạ."
Nó như đứa trẻ đang giận dỗi, không thèm nhìn ta.
Sau đó ta đi vân du thiên hạ.
Ta đi lại ở thế gian năm sáu năm, nghe đủ mọi lời đồn giang hồ, thanh danh của Thiên Cổ trong Ma đạo ngày một thịnh, nghiễm nhiên sắp trở thành ma đầu một phái, trong thời gian này, Nguyệt Lão Hồng giúp nó rất nhiều.
Nhưng nay đây đã là chuyện của người ngoài, chỉ cần không động đến phong ấn Không Linh, những chuyện khác đều không liên quan đến ta.
Một mình ta vân du trong thế gian lâu dần cũng cảm thấy vô vị, ta suy đi nghĩ lại một hồi chuyện thu nhận đồ đệ mấy chục năm nay, đột nhiên cảm thấy mình rất thất bại, một đồ đệ yêu ta yêu đến mức vượt quy tắc, đồ đệ kia không vượt quy tắc nhưng lại oán giận ta, giờ nhìn lại, y bát của ta vẫn chưa có người kế thừa.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, rồi lại thu nhận một đồ đệ giữa chốn rừng núi hoang vu.
Đây là một bé gái tư chất rất tốt, tính tình hoạt bát lại thành thật lương thiện, ta đặt tên cho nó là Thiên Linh, không mong nó lưu danh thiên cổ, cũng không muốn nó biết đi biết dừng, chi cần nó xứng đáng với thiên bẩm, làm một cô nương thông minh đáng yêu là được rồi.
Ta đưa Thiên Linh về đỉnh Không Linh, nói với nó rằng nó từng có một đại sư huynh đã đọa vào Ma đạo, lại đưa nó đến Linh Hư động thăm nhị sư huynh râu tóc xồm xoàm của nó, ta nói với Thiên Linh: "Con là nữ nhi, đừng nên như chúng."
Thiên Linh nhìn nhị sư huynh sau song chắn ngọc san hô rồi gật đầu.
Chớp mắt đã mười năm trôi qua, trong mười năm này, đối với nhân phẩm, tầm nhìn, còn có năng lực giáo dục của mình, cuối cùng ta cũng... nảy sinh nghi vấn sâu sắc...
BẠN ĐANG ĐỌC
Sư Phụ Hệ Liệt (Quyển 1)
FantasyThể loại: Sư đồ luyến Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương Số chương: 7 chương __Đây là câu chuyện về một thái sư tổ mang hình dáng thiếu nữ 20 của phái Không Linh và 3 vị đồ đệ của nàng.. [Sao cái giới thiệu của ta giống truyện np thế này] (╯°□°)╯︵ ┻━┻