Shinichi P.O.V.S:
Tôi và Ran, cứ thế mà ngày nào cũng ra bãi cỏ đó chơi cùng nhau từ sáng đến trưa, từ chiều sớm đến chập tối mới về. Thường khi, Ran luôn đến sớm hơn tôi 15 phút. Thế mà hôm nay, Ran đến muộn hơn tôi những 20 phút. Lần nào đến, cô ấy cũng nở một nụ cười tươi và chào tôi. Thế nhưng hôm nay, cô ấy khóc nức nở đến và không chào tôi, cũng không cười tươi.Với tư cách là một Sherlockian, tôi có thể cho rằng có khi nào, Ran đã biết được bí mật của cha mẹ hay không?
Ran P.O.V.S:
Nặng nề cất từng bước chân để đến chỗ hẹn Shinichi, tôi không biết tôi có nên kể cho cậu ấy nghe về bí mật của tôi hay không. Bí mật của tôi đơn giản thôi, gia đình tôi, sắp không cònlà một gia đình hạnh phúc nữa. Bố mẹ tôi quyết định ly thân. Ly thân thôi, chứ vẫn là vợ chồng. Mẹ tôi sẽ sang nước khác sinh sống còn bố con tôi lên Tokyo. Tôi đã vô tình nghe lỏm được câu chuyện của bố mẹ. Thôi thì kệ, quyết định của người lớn mà, tôi chen vào được ích gì? Tách! Tách! Những giọt nước mắt đang chảy xuống áo tôi thấm đẫm cả vai. Tôi nhấc từng bước chân nặng nề đến bãi cỏ. Phải nhanh lên, Shinichi đang đợi mình! Tôi thầm nghĩ. Những bước chân hôm nay thật nặng quá. Tôi như đang cân cả đất trời vậy. Đi thêm một đoạn nữa thì tôi ngã phịch xuống đất .Nặngquá.Buồnquá.Muốnkhócquá.Rồitôiòalênkhóc.Ngồibênlềđường, khóctùmlumtùm la, tôithậtchẳngracáithểloại con ngườigì.Nhưngtôikhônggiỏichegiấucảmxúc.Lý do tôiđếnmuộn 20 phútchẳng qua do tôingồikhóc 10 phútcònđứngnghelén 10 phútmàthôi. Saumườiphútngồikhóc, tôiđứngdậyđitiếp. Nhữngbướcchânchẳngnhẹhơntínào, nhưngkhócnhiềucũnglàmtôibớtđiphầnnàonỗinặngnềtrongtâmhồn.Khócnhiềuthế, nhưngđếnđượcnơi, tôivẫnsụtsịt.Shinichi mớithấybóngđãòaratươicườiđóntôi, nhưngthửhỏi, tôicóthểtươicườiđượckhông?Nhậnthấyđượcnỗibuồncủatôi, Shinichi hỏi.
Sao vậy, Ran? Cóchuyệngìđãxảyravớicậu?
Tôiđangkhóc, khôngrảnhtrảlời.Thoạtđầu, tôiđáplại Shinichi bằngnhữngtiếngsụtsịt, sauđólàkhócnứcnở.
À, cậubiếtđượcbímậtcủabốmẹrồihả?Dámcálàbuồnlắmđây!
Shinichi vốncómáuthámtử,thông minh xuấtchúng. Vìthếkhôngdễgìtôi qua mặtđượccậuấy.Tôitrảlời Shinichi bằngmộtcâucụtngủn:
Ừ đúng.
Sauđótôikhóctiếp.Thậtngạcnhiênvì Shinichi khônghỏibímậtđólàgìngaymàlạiômtôivàolòng, vỗvàolưng, vàbảo:
Tớkhônggiỏianủiđâu. Dùgiađìnhcóthếnào, cứcốsốngtốtnhé, Ran.
Tôilại "ừ" vàsụtsịtkhóc.Đượcmộtlúc, hếtkhócrồi, tôibứtrakhỏingười Shinichi vàtrảlờibằngmộtnụcườithậttươi.
Thếmớixinhchứ, Ran. Coinào, nóichotớbốmẹcậuđangđịnhlàmgìđi.Cóthểtớbiếtgìđó...
Tôithuậttoànbộcâuchuyệncho Shinichi.Ngồinghechămchú, đưataylênbứttóc, gãiđầu, rồi "hừmhừm" lànhữngbiểucảmcủacậuấykhitôiđangkểchuyện. Nhìnlàmuốnbẹomá!
Cóđoántrướcđượcgìkhông, Shinichi?
Cócó.Bốmẹcậuvẫnsẽtưởngcậukhôngbiếtgìvàsẽnóidốicậu.Lúcấycứhồnnhiêntưởngthậtnhé.Khôngthì to chuyệnđấy.
Hiểurồi, cảmơnnhe, Shinichi.Chơigìchobớtảmđạmđi?
Ừ nhỉ, ngồithếnàybuồnquá.
Ai mà biết được đó là lần cuối cùng tôi được chơi cùng Shinichi? Có một điều bất ngờ đã xảy ra với tôi, và cậu ấy.
QQQQQQQQQQQQQQQQQQQQQQQQQQ
Yeah vàthếlàmột partnữarađời! hãyđónđọc chap 3 đểbiếtđượcsốphậncủa Ran và Shinichi nhoa! Chết tiệt cái máy tính, lạihỏng rồi!!
YOU ARE READING
[Shinranfanfic] Người Bạn Thuở Bé
Fanfic"Ran, cậu là người tớ yêu!" "Xin lỗi... tớ không nhớ Shinichi... từng gặp tớ bao giờ cả." ------- "Tại sao chứ? Tại sao Ran lại không nhớ mình? Chẳng lẽ cô ấy ghét mình sao...?" ------- "Tớ không...không nhớ được cậu là ai. Làm ơn đừng ép buộc...