Dương cầm trắng

55 8 2
                                    

Hôn nhân là gì?

Là điểm cuối của tình yêu....

Hay là mồ chôn của hạnh phúc?

....

Cô là con gái út của một nghệ sĩ nổi tiếng.

Người ta nói cô có cái máu âm nhạc của cha, từ năm mười tuổi đã bắt đầu học đàn.

Năm mười sáu tuổi, cô gặp được mối tình đầu của mình.

Anh là người con trai có nụ cười như ánh dương rực rỡ

Tình đầu thì đẹp lắm, nhưng cũng buồn lắm.

Cô biết, người anh yêu không phải cô, mà là người chị gái cá tính ưa mạo hiểm của mình.

Lên đại học, cô vào nhạc viện, chị gái và anh cùng học trường luật danh tiếng.

Cô nghe nói hai người bắt đầu hẹn hò.

....

Cô gả cho anh năm hai mươi tư tuổi, cái tuổi xuân phơi phới của người con gái.

Đó là sau khi chị gái cô đi nước ngoài du học ba năm.

Ngày kết hôn, anh nói với cô:

- Linh Chi, tôi không yêu , cớ phải ép buộc cả hai như vậy.

Cô im lặng.

Sau khi kết hôn, cô bỏ nghề dạy đàn.

Anh nói cô đừng đi làm, vì vậy cô bỏ đàn.

Sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi, anh tặng cô một cây dương cầm trắng.

Đó là lần đầu tiên ham muốn chơi đàn của cô trỗi dậy.

Cô hỏi anh:

- Anh, em thể dạy đàn lại không?

Anh khoác vội chiếc áo vest, lạnh lùng nhìn cô:

- Tiền một tháng tôi đưa cho chưa đủ?

Khi bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa, cô mới hồi thần.

Có lẽ cô sai rồi.

Sao cô có thể quên người trong lòng anh là chị gái cô.

Một cây dương cầm trắng thì có nghĩa lý gì.

Năm cô hai mươi bảy tuổi, chị gái cô trở về.

Chị vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn quyến rũ như vậy.

Giữa sân bay đông người, cô lặng lẽ nhìn chị gái bá cổ chồng mình.

Cô không lên tiếng, vì cô nghĩ mình không đủ tư cách.

Cô nhìn thấy chị gái buông cổ anh, tiến đến bên cô, ôm cô vào lòng, thật chặt, và thì thầm bên tai:

- Em gái, chị về rồi!

Sau đó chị gái cũng kết hôn, chồng chị là một người nước ngoài.

Ta đợi người ngàn kiếp Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ