Nhân tâm nhân ái nhân định ước
Trăm năm vẫn tưởng một chữ tình
Tơ hồng ai kết ai đan khít
Phận duyên duyên phận tựa phù du
...
Ta là cô nhi bị người bỏ rơi dưới chân núi. Ta chưa từng biết phụ mẫu là ai.
Nghe nói khi sư phụ nhặt được ta, ta được gói trong cái bọc tã trắng, bên trong còn treo một nửa ngọc bội.
Mười sáu năm ròng rã ta sống cùng sư phụ.
Sư phụ ta là một nữ nhân võ công tái thế.
Nàng là nữ nhân cả chính cả tà đều vừa hận vừa yêu.
Bởi vì...
Nàng là hái hoa tặc.
Nghe người đời nói nàng đã ngũ tuần.
Nhưng sự phụ mà ta nhìn thấy, chỉ là một nữ nhân vẻ ngoài chưa đến hai lăm, phong hoa tuyết nguyệt.
Nàng từng nói với ta
"Nam nhân có thể ngủ, nhưng không thể yêu"
Nàng nói
"Nếu lời nam nhân có thể tin được, thì tiểu cẩu cũng có thể bay."
Ta hỏi nàng
"Sư phụ, người vì sao đối với nam nhân lại suy nghĩ như vậy?"
Ta hỏi
"Sư phụ, người từng yêu nam tử nào chưa?"
Khi đó nàng sẽ ngửa đầu mà cười
"Ái tình là độc dược, càng sâu đậm lại càng đau đớn"
"Ái tình là vực thẳm, kẻ nào động tâm trước thì rơi xuống trước, tâm càng ái thì rơi càng nhanh, vực càngng sâu"
Tại đỉnh băng sơn ngàn năm, trên tán đào, nữ tử đẹp tựa thiên tiên nằm vắt vẻo, trên tay là bình rượu đã cạn.
Hình như ngày này năm nào sư phụ cũng như vậy.
Từ khi có nhận thức, ta chỉ thấy sư phụ xuống núi tìm nam nhân, nhưng chưa từng có nam nhân nào lên núi tìm sư phụ.
Bởi thế ta thấy thật nực cười. Lũ đàn ông suốt ngày nói rằng sư phụ vô tâm vô phế, bỏ mặc bọn họ một tấm chân tâm. Vậy vì sao bọn họ chưa từng một lần đến tìm người, chưa một lần nói muốn bảo hộ người một đời.
Ta tin sư phụ, rằng nam nhân trên đời đều có chút bạc bẽo phần nào.
Năm đó là mùa bỉ ngạn.
Năm đó từ đâu bay đến một cánh bồ câu. Bồ câu mang theo một lá thư.
Sư phụ đọc thư xong, vội vã xuống núi. Trước khi đi, người dặn dò ta, cho dù người không về cũng không được đi tìm.

BẠN ĐANG ĐỌC
Ta đợi người ngàn kiếp
RomansaThế gian này, điều gì là trường tồn. Hỉ nộ ái ố rồi sẽ phai nhạt theo thời gian. Ái tình nào vững chắc, duyên phận nào bền lâu. Tơ hồng mỏng manh như thế. Yêu, hận, đau thương, khổ ải, rồi cũng như mây bay. Chia ly, nghi hoặc, nuối tiếc, ân hận, đế...