.Như một tiếng nổ lớn bên tai. Họ thà tin rằng tai của mình có vấn đề hơn là nghe những lời như thế này. Họ sống với nhau đủ lâu để biết và thấu hiểu được việc ca hát và đứng trên sân khấu quan trọng với không chỉ JungKook mà là quan trọng với cả bảy người.
Đối với ca sỹ hay một Idol, việc mất đi tiếng hát cũng giống như đột nhiên trở thành một con người tàn phế. Chẳng điều gì trời đời này có thể kinh khủng hơn việc đó.
- Joon à, đừng vậy chứ..
Hoseok ánh mắt đau lòng nhìn NamJoon. Anh biết giờ phút này, NamJoon sẽ chẳng có tâm trạng nào để đùa mấy.
- Không chỉ do thương tổn mà tai nạn để lại mà là vì chướng ngại về tâm lý nên hiện tại em ấy có thể không nói được.
Anh biết họ đau lòng, vì chính anh cũng thế. Anh từng nghĩ, khi Kookie một lần nữa sống lại. Anh chắc chắn sẽ vùi mình nơi studio để sáng tác thật nhiều bài hát cho Kookie bé nhỏ của anh. Vì anh biết, thứ em ấy tự hào nhất về bản thân mình không phải về ngoại hình, về kỹ năng. JungKook tự hào nhất là về giọng hát của chính mình.
Có những ngày nghỉ, JungKook cứ nằm lì ở nhà đi tới đi lui, miệng cứ lẩm bẩm lời bài hát nào đó. Nhiều lúc đột nhiên hát lớn lên làm mọi người phải giật mình. Sau đó lại níu áo ai ở gần mình nhất. Đưa đôi mắt sáng nhìn người ấy và hỏi.
- Em hát hay lắm đúng chứ ?
Không chỉ riêng họ mà bất cứ ai cũng không thể thoát ra ánh mắt ấy khi đã chìm đắm vào. Những lúc đó, họ vừa cười nhẹ, đưa tay xoa xoa đầu cậu út rồi bảo.
- Kookie của anh là giỏi nhất.
Nếu được quay về những ngày đó thì thực tốt biết bao. Nhưng chẳng phải như thế là quá tham lam sao. Tham lam khi yêu cầu thượng đế trả Kookie lại cho họ. Ngài đã đồng ý. Bây giờ lại tham lam đến nỗi muốn quay về những ngày tháng bình yên trước kia sao. Thế thì ngài đành từ chối.
.
*Hức*
Mọi người giật mình nhìn về hướng phát ra âm thanh. JungKook đã tỉnh. Chẳng những thế, mắt lại còn ngập nước chỉ chực chờ mà rơi xuống một lần nữa. JungKook chưa hề nghĩ sẽ có một ngày buông xuôi để mặc bản thân yếu đuối đến mức này.
- Kookie à! Kookie sẽ không sao đâu. Em sẽ nhanh lấy lại giọng nói của mình mà. Mọi người luôn ở bên em mà. Sẽ không ai được phép bỏ rơi em đâu.
- Aaaa
JungKook đột nhiên hét lớn hất cả tay của NamJoon đang đặt trên vai mình.
Sự mất kiểm soát như chiếm lấy con người nhỏ bé ấy. Lý trí lẫn trái tim đều không thể chịu đựng nỗi đau đó mà cùng nhau bộc phát. Thì ra đây mới là cảm giác đau đến tận xương tuỷ.
![](https://img.wattpad.com/cover/130879577-288-k450127.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllKook] Thiên Thần
FanfictionCó thật là thượng đế đã mang em đi hay không..JeonJungKook Phần 1: Dành cho những bạn muốn một cái kết sâu lắng hay còn gọi là SE. ĐÃ HOÀN THÀNH. Phần 2: Tiếp nối câu chuyện ấy nhưng chắc chắn sẽ rẽ sang một hướng khác để đảm bảo đó sẽ là một cái kế...