(1) Shatter

355 26 0
                                    

/ˈSHatər/ (v): break or cause to break suddenly and violently into pieces

1990, Virginia, Cộng hòa liên bang Hoa Kỳ

Lạnh. Nhưng chỉ vừa đủ để giữ những viên đá tan chậm lại. Mùa xuân không phải thời tiết đáng được mong chờ nhất trong năm, nhất là khi mọi thứ rực rỡ nó đem đến trong một vài ngày tới là yếu tố đặc trưng nhất cho những cơn đau đầu kinh niên thi thường vẫn tiếp diễn.

Lorraine Broughton nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận thấy những thay đổi đầu tiên của quá trình chuyển mùa. Chúng cảm nhận được nó, những đứa trẻ hàng xóm phiền toái đã bắt được sự mềm yếu đột ngột của cái lạnh và giờ thì chúng không sợ sự cứng cỏi đến sắc nhọn của nó nữa. Chiến tranh sẽ kết thúc, thiên nhiên cũng có thể cảm nhận nó. Và tiếp đến, sự bình yên giả dối sẽ bao bọc con người trong tất cả những mưu cầu cơ bản, người phụ nữ ấy bắt đầu tự hỏi, lần này, nó sẽ kéo dài bao lâu? Đôi mắt màu cây phỉ lạnh lùng soi xét khoảng không gian vô định bên ngoài thế giới, thứ gì đó cũng đã cạn kiệt, là mùa đông hoặc giá rét, để ùa vào một thập kỷ dài dằng dặc phía trước. 

Tấm màn che được kéo lại một cách bình tĩnh, người phụ nữ tóc vàng chậm rãi đi vào phòng bếp và lần đầu tiên trong nhiều tuần, quyết định làm bữa sáng. Thứ café có màu đen đặc đến đáng sợ và đắng đến chát họng vẫn còn bốc nghi ngút khói từ chiếc ly bị vỡ mất tay cầm dường như là thứ duy nhất thực sự dùng được. Căn bếp gần như trống không, trơ trọi đến mức người tưởng nơi này là một ngôi nhà có vườn mới xây đang được bày bán khác.

Hộp bánh quy đã hết hạn bị vứt lổn nhổn một góc bàn ăn rồi lại được nhặt lên và bày vào một cái đĩa như sự cố gắng cuối cùng làm mọi thứ bớt trống trải.

"Nước Mỹ chết tiệt." Người phụ nữ duy nhất trong căn nhà cúi xuống soi xét những thứ mình vừa làm ra và chửi thề như một phản xạ bình thường vẫn hay làm, trong đầu người đó không nhịn được cảm giác bồn chồn bất an, giả như chính những trơ trọi trước mắt cũng là một giấc mộng không thể đạt tới.

Lorraine Broughton, một kẻ sống sót khác, trong thế giới của một căn nhà đàng hoàng với hàng rào và lũ trẻ con hàng xóm, chỉ biết tiếp tục.

---

"Lão già, ông nghĩ sao nếu tôi dành kỳ nghỉ ở đâu đó khác? Paris không phải một ý tồi đúng không?" Bên kia đầu dây, người đàn ông lớn tuổi dường như không tìm được từ để nói cho mình, Lorraine rướn lông mày, quá chán nản với việc đợi chờ một sự hồi đáp.

Thời gian cho câu trả lời được căn một cách có chủ ý, khi cô cảm thấy mình nên dập máy và kệ ông già ấy tự giải quyết những vấn đề sau đó thì đầu bên kia mới có động tĩnh "Từ khi nào cô muốn hỏi ý kiến tôi vậy?" Giọng Mỹ đặc sệt của người đàn ông dù cố giấu vẫn không thể nhầm lẫn, cô nhớ đến chuyện mình nên học tiếng Đức như lời gã nọ từng đề cập, nhưng Berlin sẽ là nơi cuối cùng cô định đặt chân đến trong kỳ nghỉ hiếm hoi của cuộc đời mình. Nên chuyện đó sẽ xuống mồ cùng tất cả những kẻ đã chết chung với bức tường Berlin.

"Tất nhiên là không bao giờ, ông bạn già. Nhưng tôi cứ nghĩ mình nên báo trước, một sự chuẩn bị nho nhỏ cho cả hai chúng ta, đúng chứ?" Người đàn ông ậm ừ như tán thành hoặc chỉ đơn giản chấp nhận, Lorraine Broughton đã muốn thực sự nghỉ ngơi nhưng không ngăn được những hoài nghi vốn là thói quen của mọi kẻ từng chôn chân quá lâu ở Langley bủa vây lấy mình.

[GL/ FINISHED] The Warmest Colour: Màu ấm nhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ