CÁI CHẾT CỦA HELENE
Dần dần, ít một, tôi tìm hiểu về Lowood và vùng lân cận. Mùa thu đến, sương mù bao phủ học viện, rồi, chẳng bao lâu, nhà ngủ biến thành bệnh viện. Bệnh cúm và bệnh sốt chấy rận dã làm cho một số lớn cô gái mồ côi bị khổ sở, điêu đứng. Việc giảng dạy phải đình lại, và kỉ luật chung cũng bị lỏng lẻo, đó là một điều dễ hiểu. Thầy thuốc đã tới, và những lời khuyên của ông đã không làm cho chúng tôi phải phật ý: các em còn khỏe mạnh phải được rèn luyện nhiều ở ngoài trời. Được phép nô đùa ở ngoài, lại không bị các cô giáo giám sát, chúng tôi đã không bỏ phí, mà hết sức tận dụng cơ hội may mắn này. Nhiều học sinh đã trở thành nạn nhân của bệnh dịch.
Tôi đã may mắn thoát nạn và, cùng với các bạn, tôi đã tranh thủ hưởng quyền tự do mà người ta bị bắt buộc phải ban cho chúng tôi. ít khi chúng tôi ở trường; chúng tôi chạy chơi trong.rừng, chúng tôi lang thang ngoài đồng như những dân du mục. Nhiều học sinh phải ăn kiêng, khiến chúng tôi càng được lợi.
Trong trường, mọi thứ đều bị đảo lộn.
Chúng tôi không ăn đúng giờ quy định nữa, và đôi khi, chị bếp, hết bị cô này nhờ, lại đến bà kia sai, không còn có thì giờ để sửa soạn bữa ăn chiều nữa. Thế là chúng tôi đành phải nhận một lát bánh mì phết bơ và phô mát. Chúng tôi bèn mang lương thực vào trong rừng. Chúng tôi vào một cánh rừng thưa để ăn, sung sướng như những bà hoàng. Tôi chỉ còn buồn vì một nỗi là: thiếu vắng Hélène Burns, bạn thân của tôi. ôi! Giá mà chị ấy tham dự được những cuộc du hành của chúng tôi, thì tôi không còn gì để phàn nàn nữa!
Hélène tội nghiệp! Bệnh tật đã quật ngã chị. Chị ốm đau, mà tôi lại không được phép đến thăm chị, để giúp đỡ và an ủi chị. Tôi biết chắc chắn là chị không thuộc số học sinh bị bệnh nặng nhất và phải tập trung ở trạm xá. Vậy là chị không bị bệnh sốt chấy rận. Chắc hẳn người ta chỉ điều trị bệnh ho khan, khó chữa của chị; nhưng vì không hiểu gì về cơ thể con người, tôi cứ nghĩ đó chỉ là một bệnh nhẹ, một thứ cảm mạo dễ chữa. Nắng ấm mùa xuân có thể làm chị khỏi ngay thôi, và thật thế, trong mấy ngày đẹp trời đầu tiên, tôi đã hai, ba lần nhìn thấy Hélène ra vườn. Cô Temple cùng đi với chị, nhưng cấm không cho ai được lại gần chị và được nói chuyện với chị.
Tháng sáu đã tới. Chúng tôi vẫn chạy chơi tự do trong rừng. Một hôm, khi trở về Lowood tôi nhìn thấy cô hộ lý đang tiễn chân ông Bates, bác sĩ. ông nhảy lên ngựa, rồi ra đi. Tôi giữ cô hộ lý lại để hỏi thăm về tình hình chị Hélène Burns.
- Không được tốt lắm. - Cô vừa nói vừa quay đầu đi.
Tôi biết câu nói đó có nghĩa là: Hélène Burns đang ở trong tình trạng nguy kịch, và có thể sẽ từ giã thế giới này, ngay trong ngày hôm nay.
Tôi vô cùng sợ hãi và tưởng như trái tim mình sắp ngừng đập. Nhưng cần phải hành động. Tôi tĩnh tâm lại, và hỏi bạn tôi hiện đang ở đâu.
- Cô ấy đang ở trong buồng cô Temple.
Tôi về đến trường thì chuông đang đổ hồi.
Cô Miller đang tập hợp học sinh, vì đã đến giờ đi ngủ. Tôi vào giường, nhưng không sao ngủ được. Hai giờ trôi qua. Tôi nhổm dậy, mặc thêm quần áo, rồi lặng lẽ ra khỏi nhà ngủ. Bây giờ phải tìm đến buồng cô Temple. Tôi biết là nó ở chái bên kia của tòa nhà, và tôi phải đi theo.một hành lang dài mới tới được. Tôi leo lên một cầu thang, rồi lại bước xuống một cầu thang khác, rồi tôi mở hết cánh cửa nọ, đến cánh cửa kia, mà không gây ra tiếng động, và, cuối cùng, tôi đã tới trước cửa buồng cô Temple. Tôi rụt rè bước vào, tim đập thình thịch vì sợ. Trên một cái giường con, cạnh giường cô Temple, tôi nhận thấy hình dáng một thân người. Cô hộ lý đang ngủ trong một chiếc ghế bành. Tôi bước lại gần cái giường. Một bàn tay trắng toát buông thõng dọc theo cái chăn. Tôi không dám sờ vào nó, sợ sẽ cảm nhận thấy cái lạnh của một xác chết.
