Chap 3/ Ép buộc

6.9K 386 15
                                    

Bạch Hiền trở về nhà trong tâm trạng chán trường, cậu thật muốn khóc nhưng lại không muốn mẹ lo lắng nên đành nén nước mắt vào trong.

Cậu và mẹ sống trong một căn nhà nhỏ rộng khoảng 40 mét vuông. Vừa bước vào nhà, cậu thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa rẻ tiền, trước là cái bàn gỗ nhỏ cùng với vài món ăn tối.

-"Mẹ, con về rồi ạ! "____Cậu lên tiếng chào mẹ rồi ôm lấy mẹ dụi dụi vài cái.

-"Tiểu Hiền, con sao vậy? Có chuyện gì à? "

-"Không có! Con ôm mẹ không được sao?"

Cậu thực không muốn mẹ lo lắng.

-"Thật không? "___Bà hỏi lại lần nữa.

-"Thật mà~~~Mẹ, tối nay có món gì vậy?Để con xem nào~~~Wow! Toàn món con thích này!" ___Cậu cười, giả vờ ngắm nghía các món ăn.

-"Con hãy đi tắm rửa trước rồi ra ăn cơm! "

-"Vâng! Tuân lệnh mẹ đại nhân! "

Bà Biện thấy cậu vui như vậy cũng không nghi ngờ gì nữa, trong lòng bà người con chính là động lực.

Sau bữa tối, Bạch Hiền rửa bát, dọn dẹp xong xuôi rồi mới về phòng. Khi chỉ còn một mình, cậu bắt đầu lại nghĩ tới chuyện lúc chiều. Đột nhiên chuông tin nhắn vang lên.

-"Hiền Hiền! Em đang làm gì vậy?Ăn tối chưa? "

Cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng trả lời :

-"Em đang làm bài tập, em vừa ăn tối rồi! "

-"Sao hôm nay em mất tích cả buổi vậy? Hại anh cả ngày không được gặp em! "

Nghe anh nói vậy, cậu chợt nghĩ tới chuyện hồi chiều. Lời nói của Phác phu nhân cứ quanh quẩn trong đầu cậu."Xán Liệt là con tôi, nó mang họ Phác, cậu không nghĩ mình bị nó gạt sao? Hãy tránh xa nó ra! Cậu không đủ tư cách... "

Cậu bây giờ nên làm thế nào đây? Cậu biết mình yêu anh nhưng cậu không muốn mang danh đứa con trai hám giàu sang phú quý, cậu càng không muốn cản trở tương lai của anh.
Nghĩ đến đây, cậu lại gửi tin nhắn cho anh :

-"Xán Liệt, mới một ngày không gặp em mà anh đã nhớ vậy sao? Giả sử sau này anh và em.....không chung đường thì sao? "

-"Hiền Nhi, em nói gì vậy? Không chung đường là sao? Em định đi đâu? "

-"Anh bình tĩnh đi, em đâu nói em sẽ đi, em chỉ bảo là giả sử thôi mà! Em, Hiền Nhi của anh sẽ không đi đâu hết! "

-"Ừ, em ngủ sớm đi! Mai gặp anh sẽ xử lí em sau! "

-"Xán Liệt ngủ ngon! "

-"Hiền Nhi! Anh yêu em! Ngủ ngon! "

Tắt điện thoại đi, những lo lắng của cậu quả không sai, anh đâu dễ gì rời xa cậu? Nhưng....đúng là cậu muốn rời xa anh?
Đêm nay đối với cậu bỗng dài đằng đẵng.

Sáng hôm sau, Bạch Hiền vừa ra khỏi cổng đã thấy anh đứng đợi đầu ngõ nhà cậu rồi. Nhìn thấy cậu, anh nở một nụ cười ấm áp, vẫy vẫy tay :

[ChanBaek/Longfic]  Em Là Duy Nhất Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ