Phần 5.

246 12 0
                                    


CHƯƠNG 5 - TỰ LỰC

Lộc Hàm sống tại nhà mới đã được một tháng. Một tháng này là trải nghiệm vô cùng mới mẻ đối với cậu, tuy khổ thật nhưng cậu lại rất vui mừng. Triệu chứng nôn mửa rất lợi hại, hầu như Lộc Hàm ăn bất cứ thứ gì đều nôn ra hết, chỉ mới một tháng mà cậu đã gầy đi thấy rõ, vẻ mặt xanh xao nhưng Lộc Hàm không nản lòng, nôn ra hết thì lại ăn vào thật nhiều để bồi bổ lại. Từ khi mang thai, sức khỏe cậu cũng yếu hơn trước nên Lộc Hàm không vội tìm việc mà chỉ ở nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày đọc một quyển sách hay xem một bộ phim nào đó, còn lại là thời gian ăn và ngủ.
Lộc Hàm từng giả gái đi bắt mạch một lần, vì cậu không dám đến bệnh viện, cậu sợ sẽ bị nhìn như quái vật. Phòng khám trung y đó nằm trong thành phố, cậu vô tình tìm được địa chỉ nên đến xem. Bác sĩ đã ngoài ngũ tuần, vẻ mặt hiền hòa thân ái. Lúc cậu mới đến khám, trong lòng nơm nớp lo sợ, nhưng bác sĩ chỉ nhìn cậu một cái đầy ý nhị rồi nói cục cưng phát triển rất tốt, không cần lo lắng, còn có sau này đến khám không cần mặc nhiều như vậy. Lộc Hàm nghe xong sửng sốt, sau đó xấu hổ nhìn ông. Ông bật cười nhìn cậu đỏ mặt cảm thán: "Tạo hóa rất kì diệu, việc gì cũng có thể xảy ra nên không cần sợ hãi", mặc dù ông cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với đàn ông mang thai nhưng không có nghĩa ông chưa từng đọc sách. Sau đó Lộc Hàm liền an tâm coi phòng khám nhỏ là nơi kí gửi tâm hồn.
Khoảng thời gian này là lúc cậu nhớ Thế Huân da diết nhất, cảm xúc khi mang thai thay đổi thất thường khiến cậu bị trầm cảm nhẹ. Cậu vẫn thường chú ý mọi tin tức về anh, anh đã đính hôn với Hà tiểu thư, đi đâu cũng có đôi có cặp khiến cậu rất ganh tị, trông anh ấy sống rất tốt, cậu có thể an tâm rồi. Người ấy sẽ chẳng vì một tình nhân nhỏ bé như cậu mà buông bỏ các kế hoạch hoàn hảo trong tương lai đâu...
...
Thế Huân lại khác, anh đính hôn với Ái Xuân đã hơn một tháng nhưng lại chẳng vui vẻ chút nào, lúc nào cũng bức rứt không yên, đến việc lên giường cùng người đẹp cũng chẳng hứng nổi. Anh thừa nhận anh rất nhớ Lộc Hàm, nhớ đến nổi chỉ muốn tìm ra cậu ngay lập tức và cột chặt bên người, để cậu không trốn anh đi nữa. Nhưng anh biết anh không có quyền làm như vậy.
Chẳng biết cậu lúc này sống có tốt không? Có còn đau bụng đến phát sốt như trước? Nhớ đến vẻ mặt xanh xao của Lộc Hàm ngày trước, anh chỉ có lo lắng cùng đau lòng. Từ lúc nào mà tình cảm của anh dành cho cậu không còn gói gọn trong hai chữ "hứng thú" nữa...
...
Tháng 5, thời tiết trong xanh và khá ấm áp. Thai kì đã đến tháng thứ năm, bụng cậu đã nhô lên một khối tròn tròn, vì vậy trừ khi đi khám thai còn không Lộc Hàm chỉ ở trong nhà. Nơi cậu ở khá hẻo lánh nên ít ai chú ý, Lộc Hàm cũng có thể yên tâm mà mặc đồ rộng rãi đi qua đi lại trong nhà.
Tính tang!!!
Lộc Hàm buông cây dao trên tay xuống chạy ra mở cửa. Hôm nay bác sĩ Vu có nói gửi cho cậu chút thuốc bổ, chắc là ông ấy đến.
- Xin chào! - Bên ngoài là một người đàn ông với gương mặt điển trai, nở một nụ cười hiền lành với Lộc Hàm.
Cậu ngạc nhiên một chút sau đó bối rối kéo áo khoác trên người lại một chút.
- Có việc gì à?
- Em là Lộc Hàm đúng không? Xin chào, tôi là Vu Mặc, cháu của bác sĩ Vu, ông ấy nhờ tôi mang thuốc đến cho em!
- A... mời anh vào! - Lộc Hàm cuống quýt mở cửa, có chút xấu hổ nhìn anh ta.
- Em đang nấu gì à? Nếu không nhanh tắt bếp sẽ cháy đó! - Vu Mặc nhướng mày nhìn cậu.
Lộc Hàm hoảng sợ "a" một tiếng rồi chạy vào trong, Vu Mặc muốn cản nhưng sợ cậu giật mình nên thôi. Anh đi đến sô pha ngồi xuống, ánh mắt đảo quanh phòng. Căn nhà được bố trí vô cùng đơn giản với các vật dụng cần thiết, không có một vật dụng dư thừa.
Thật ra Vu Mặc rất tò mò về Lộc Hàm, hôm trước anh từ bệnh viện trở về nhờ ông giảng giải một ca bệnh khó, vô tình về đúng lúc Lộc Hàm đang được ông khám bệnh, thế là tránh đi nên cậu không gặp được anh. Hỏi ông mới biết cậu là dựng phu, đã mang thai được năm tháng. Mặc dù đây là một hiện tượng phản khoa học, nhưng nó đang thực sự diễn ra trước mắt anh nên anh không thể không tin. Anh càng tò mò về cậu hơn nên mới xin ông đem thuốc đến cho cậu.
Lộc Hàm thật khả ái, lúc nào cũng trông có vẻ ngượng ngùng nhưng Vu Mặc tiếp xúc với rất nhiều người, anh biết Lộc Hàm là người mạnh mẽ từ trong xương tủy, nếu không sẽ không một mình mang thai mà đến đây.
- Để anh chờ lâu rồi, anh uống trà hay nước lọc? Tôi chỉ có thứ đó!
- Nước lọc được rồi!
- Anh đợi một chút nhé! - Lộc Hàm lại quay vào bếp, rót một ly nước lọc đem ra.
Vu Mặc nhận lấy uống một ngụm rồi nói:
- Đây là thuốc bổ của năm ngày, mỗi ngày em chỉ cần uống một thang, 3 chén sắc thành một, dù hơi khó uống nhưng cũng ráng uống đi, ông nói em bé phát triển tốt nhưng hơi yếu, dù sao cơ thể em không như phụ nữ, cần điều dưỡng nhiều hơn.
- Cảm ơn anh!
- Tôi chỉ chuyển lời thay ông thôi! Em đừng khách sáo. À quên nói, tôi cũng là bác sĩ nhưng tôi học tây y, nếu em không ngại, hôm nào đến bệnh viện tôi kiểm tra tổng quát một lần sẽ tốt hơn, ông tôi cũng đồng ý việc này...
Lộc Hàm hơi bối rối nhưng vẫn gật đầu, dù sao đi siêu âm vẫn tốt hơn chỉ bắt mạch, cậu cũng rất muốn biết nó là gái hay trai.
- Đây là số điện thoại của tôi, khi nào em đến báo trước một tiếng nhé, tôi đến đón em!
Vu Mặc đưa cho Lộc Hàm một tấm danh thiếp, sau đó đứng dậy ra về.
- Thật ngại quá! Làm phiền anh rồi!
- Tôi không thấy phiền, rất vui vì được quen biết em!
Vu Mặc nói lời thật lòng, anh rất tò mò về đứa trẻ được một người đàn ông sinh ra.
Tiễn người đi xong, Lộc Hàm trở vào nhà cất tấm danh thiếp đi, quyết định vài ngày nữa sẽ đến bệnh viện kiểm tra một chút.

[Edit/HunHan][Hoàn] Điểm dừng ở anh.Where stories live. Discover now