Chương 7

102 7 0
                                    

Phản bội anh là tim của tôi. 

Trả lại anh là của sinh mạng của tôi. 

Nên dùng cái gì hồi báo anh. 

Chuyện xưa lúc bắt đầu anh ban cho tôi một đao. 

Có phải lời tiên đoán đã sớm kết thúc hay không? 

--- --- 

"Cởi quần áo!" 

"Tối như vậy, cái gì cũng nhìn không thấy, có cởi cũng như không cởi." Mặc dù cô cũng nhanh muốn chết, nhưng cô dù sao cũng là con gái, cũng sẽ xấu hổ. 

Hắn cứ như vậy, không chút ngượng ngùng mà bắt cô cởi quần áo, không biết được hắn trên giường có háo sắc kỳ quái hay không? 

Hi vọng sẽ không! 

Hắn không lấy cho phép cô chất vấn, nói với cô: "Tôi bảo cô cởi thì cô cởi!" 

Hắn muốn xem xem cô có còn xinh đẹp như trong ký ức của hắn hay không, hắn muốn tìm là bản thân đã bị cô lừa gạt từ trước, xem lòng của hắn còn có vì một mỹ nhân lòng dạ rắn rết mà mê muội hay không? 

Bá đạo! Độc tài! Đáy lòng cô không khỏi dâng lên một tia hoài nghi, hắn có cần phải giày xéo cô từ lời đầu tiên hay không? 

Nhưng cô biết cá tính tự đại của hắn, nhất định sẽ không để cho cô nói chết thì chết. 

Cô sẽ dùng thân thể của mình, đổi được cái chết.

Bi ai a! Lại muốn lợi dụng thân thể của mình để tìm cái kết cho sinh mệnh của mình. 

Lệ Dĩnh miễn cưỡng cởi quần áo ra, cho đến toàn thân trần truồng, cô mới dùng đôi tay che trước ngực của mình. 

"Tôi căn bản không cách nào vuốt ve đến anh, anh nghĩ làm sao làm đây?" 

"Tay của cô sờ phía trước đi." 

Tay của cô sờ phía trước, vậy hắn không phải cái gì đều nhìn thấy sao? Cô thầm nghĩ kĩ ở trong lòng, nhưng đã làm đến bước này, cô không làm cũng không được rồi. 

Dù sao cô cũng nhanh muốn chết, đem dè dặt vứt qua một bên đi, hiện tại suy nghĩ hắn có bị bệnh AIDS hay không, cũng quá đã muộn! 

Lệ Dĩnh theo lời đưa tay đụng phía trước, đột nhiên, tay của cô đụng phải một cơ thể giống như bức tường. 

Cứng quá đó! 

Bắp thịt của hắn có phải làm bằng sắt hay không? 

Hơn nữa, ngực cũng có mao (lông)! 

Hắn rốt cuộc có diện mạo như thế nào? 

Cô làm sao vậy, một người gần chết thì không nên đối với diện mạo người khác cảm thấy tò mò chứ! 

Nhưng. . . . . . Nghe thanh âm của hắn, cô đã cảm thấy dáng dấp hắn nhất định rất quyến rũ cùng hấp dẫn. 

Loại người gần chết giống như cô, có phải sẽ biến thành hoa si hay không? 

Ai! Dù sao cô cũng nhanh muốn chết, cô hiện tại có thể phải đem lễ nghĩa liêm sỉ, luân lý đạo đức tạm thời quẳng đi, nếu không, cô có thể sẽ không chết được! 

Thanh âm Ngô Diệc Phàm khàn đục nói với cô: "Sờ bên cạnh đi." Kỹ xảo của cô luôn cao siêu, điều này, hắn không hề hoài nghi. 

Tay của cô vuốt ve bên cạnh, vừa vặn liền đụng phải nụ hoa hắn. 

Ở giữa mềm mại cùng cứng rắn, Lệ Dĩnh tò mò nắm lên để cho nó bắn về. 

"Sờ ở dưới!" 

Mới vừa rồi là bên cạnh, bây giờ là đi xuống, hắn là muốn cô sờ bụng của hắn, có đúng hay không? 

Tay ngọc của cô dừng ở trên bụng của hắn. 

"Tiếp tục đi xuống!" 

Nhưng tiếp tục đi xuống sẽ. . . . . . Sẽ đụng phải nơi đó!!! 

Cô lấy giọng thương lượng nói với hắn: "Tôi không dám sờ, anh có muốn tự mình sờ không, sẽ nhanh thôi!” 

"Cô đang vũ nhục tôi!" Hắn khó chịu. 

"Tôi không có sỉ nhục anh, chỉ là đề nghị anh." 

"Bảo cô sờ liền sờ, không được nói nhảm." 

Người đàn ông này. . . . . . Không cho phép người khác cự tuyệt hắn chút nào, tay nhỏ bé của Lệ Dĩnh hướng nơi đó của hắn lướt nhẹ qua, sau đó, vội rụt trở về. 

Trong bóng tối, thanh âm dạ ma lại vang lên: "Giúp tôi cởi áo ra!" 

Hắn tạm thời quyết định tha cho cô một lần, dù sao thời gian còn nhiều. 

"Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, tự anh cởi áo so với tôi còn nhanh hơn." Cô chưa bao giờ có kinh nghiệm ở trong bóng tối cởi quần áo cho đàn ông. 

"Tôi nói cô làm, cô cũng làm nhanh chút đi!" Cô tốt nhất không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn lần nữa. 

Lệ Dĩnh nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, tính tình của hắn tệ như vậy, trên mặt nhất định hiện đầy nếp nhăn, nhưng mà, bằng vào chạm tới bắp thịt của hắn, hắn lại không giống như là một ông lão. 

Tay cô run rẩy nhẹ nhàng đặt ở trên quần áo hắn, tìm kiếm nút áo trên quần áo hắn, từ từ thay hắn cởi ra. 

Cô mở một nút lại một nút, thật vất vả mới cởi ra tất cả nút áo. 

"Như vậy được chưa?" Hắn nên hài lòng chứ? 

Ngô Diệc Phàm  nhìn thân thể của hắn nói: "Còn có quần!" 

Hắn sao mà đến cả quần đều muốn cô giúp hắn cởi? Ừ! Có lẽ hắn là người đàn ông lười biếng, nhưng cởi quần của hắn? Thật kỳ quái! 

Mặc dù trong lòng Lệ Dĩnh cảm thấy kỳ quái, nhưng cô còn không dám không nghe lệnh, dù sao, trên người của hắn có sức mạnh với có lợi thế, đó chính là …… ban thưởng cô cái chết. 

Cô từ từ đem quần hắn lột ra, ngón tay lơ đãng mơn trớn bắp đùi tráng kiện trên cơ thể hắn. 

Loại khoái cảm như sét đánh do da thịt của hắn chạy sang đầu ngón tay của cô, tiến tới trong cơ thể cô dẫn từng cơn cảm giác như lửa cháy mạnh mẽ. 

Thịt của hắn sao lại như lửa, giống như muốn cô cùng cháy! 

"Chạm vào tôi!" Âm thanh ồm ồm của hắn ám hiệu giờ phút này, dục vọng hắn hết sức mãnh liệt. 

"Ở đâu?" Cô không phải đã sờ hết hắn rồi sao? 

Hắn cầm tay của cô, hướng xuống dưới bụng hắn mà vuốt ve. 

Hắn khẽ cắn lỗ tai của cô, thanh âm mị hoặc mà nói: "Chúng ta muốn thân mật, không sờ tôi, chúng ta làm sao mà thân mật đây? Tôi muốn dùng đầu lưỡi của mình liếm qua từng nơi trên thân thể cô." 

"Đồ háo sắc!" Cô nổi hết cả da gà lên rồi. 

"Chờ chút nữa chúng ta sẽ làm chuyện sắc tình hơn."

[HOÀN] [Chuyển ver] [Phàm Dĩnh] Tối Nay Muốn Bên EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ