Chương 01
"Tại em vi phạm hợp đồng trước, công ty phạt thế nào em cũng chấp nhận."
"Anh Cảnh... Lần này em có lỗi." Giang Trì rít một hơi thuốc dài, dụi đầu lọc vào gạt tàn, nói nhỏ: "Đền bù hợp đồng cho công ty xong, em sẽ trả lại anh phần của anh."
Chiều tối Cảnh Thiên vừa xuống máy bay đã bị một loạt tin tức tới tấp làm chóng cả mặt, lại bị gọi tới công ty nghe mấy lượt lãnh đạo lớn nhỏ mắng, vẫn nghẹn cục tức trong bụng, cơm tối cũng chẳng buồn ăn đã chạy tới nhà Giang Trì, vốn định xả giận vào cậu, ai ngờ chưa kịp nói tiếng nào Giang Trì đã nhận tội vô điều kiện.
"Anh, anh không bận tâm phần của mình đâu." Câu này giả tạp quá, Cảnh Thiên rốt cuộc giận cũng chỉ vì Giang Trì chặn đường kiếm tiền của mình, bây giờ biết cậu không giả ngu đối phó với mình thì tâm lý dễ chịu hơn nhiều, ậm ờ nói: "Cậu tự suy nghĩ đi, có phải trong chuyện này cậu đã quá đáng không, cả người đại diện là anh mà cậu cũng giấu, phía công ty biết tin rồi không tức mà được à? Cậu định làm gì thế hả?"
Cứ nghĩ tới chuyện Giang Trì giấu mình nhận đóng phom là Cảnh Thiên lại cáu, gằn giọng: "Không phải vì cậu đóng phim không thù lao! Công ty coi trọng tiền vậy sao?! Cả tập thể đã lên kế hoạch sẵn cho phương hướng phát triển sự nghiệp của cậu! Cậu thì sao? Tự ý nhận vai, còn nhận loại, loại..."
Cảnh Thiên nhớ đến bộ điện ảnh Giang Trì đang quay là mặt lại nghẹn ngào.
Mấy tháng trước, Giang Trì lén nhận đóng một bộ điện ảnh.
Không phải kiểu nhỏ lẻ không tiếng tăm, từ tổ chế tác cho tới đạo diễn biên kịch toàn hạng A, hai nam chính, Giang Trì là thứ chính.
Giang Trì nổi lên được hơn một năm, nhưng mãi chưa lên màn ảnh rộng, nửa năm nay Cảnh Thiên liên tục để ý, định tìm cơ hội nhét cậu vào đoàn phim nào đó, không mong được vai chính, mặt xuất hiện trên màn ảnh là vui rồi.
Bây giờ thì có vai rồi, trong bộ phim điện ảnh lớn được mong chờ lại hợp tác với đạo diễn lớn đóng thứ chính, đúng là cái bánh thịt to đùng rớt xuống đầu, chỉ tiếc, đây là phim nghệ thuật đề tài đồng tính.
Để chen chân vào phim này, Giang Trì không lấy đến một đồng thù lao.
Trụ cột kiếm tiền cho công ty bây giờ không vắt được giọt nước nào trong ít nhất nửa năm, các quản lý cấp cao phụ trách Giang Trì ai nấy sắp phát nổ.
"Cực khổ tích góp cả năm ngoái! Bây giờ đền hết cả chưa nói, còn đắc tội công ty! Cậu tự tính xem có đáng không?" Cảnh Thiên hận phôi thép khó rèn này vô cùng, "Mới nổi tiếng chưa được một năm! Đang là thời điểm quan trọng, ngay lúc mấu chốt này mà cậu bỏ phí hơn nửa năm quay bộ phim không được chiếu ở đại lục này! Rốt cuộc trong đầu cậu..."
"Là anh nói với em mà? Nhất định phải quay một bộ điện ảnh lấy lòng fan." Giang Trì vẫn bình tĩnh, "Phim chỉ để kiếm danh tiếng, thích hợp lắm mà."
"Đừng có dùng lời tôi nói để lừa tôi!" Cảnh Thiên buột miệng, "Cậu cố theo phim này còn không phải vì nam chính kia đã được xác định là Diệp Lan à! Tưởng anh không biết hả?!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Ảnh đế - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
HumorNhà edit: https://yuyu0108.wordpress.com/hoan/anh-de/ follow để đọc hết các chương