Nhiều năm sau nhớ lại những chuyện đã qua, khi tâm đã bình tĩnh lại, Thôi Vinh Tể biết chẳng thể trách được ai, có trách thì trách chính cậu đã đánh mất những người bên cạnh vì một điều hư ảo mãi mãi chẳng thể thuộc về cậu.
Năm đó, cậu 16 tuổi, cái tuổi vừa chớm nở, tươi đẹp nhất cuộc đời, tại chính cái tuổi đấy cũng đã thương một người, thương đến mức cậu đã dành cả thanh xuân tươi trẻ để theo đuổi người đó và cũng vì người đó mà đánh mất những người yêu thương cậu.
Người đó là thầy giáo của cậu, đồng thời cũng là bạn học của anh hai cậu. Tài giỏi, trẻ tuổi và có một nụ cười đẹp, cậu nhớ nụ cười ấy đã khiến cậu như đắm chìm vào nó mỗi khi anh ta cười với cậu. Cũng từ đó đã dẫn đến rất nhiều chuyện sau này.
Cậu vì người đó không tiếc một thứ gì, để đổi lấy sự quan tâm của người đó cậu không tiếc đánh đổi cả tương lai của bản thân. Cậu biết điều đó là không đúng nhưng cậu chấp nhận. Để người đó người với cậu, cậu bất chấp hết, kể cả nụ cười đấy không dành cho cậu nhưng cậu vẫn không hề hối tiếc.
Anh là bạn từ nhỏ của cậu, là người mà cậu có thể chia sẻ bất kỳ điều gì, theo như cậu nhớ đó giờ chỉ có anh chịu ngồi đó nghe cậu than vãn hàng tiếng đồng hồ vì những chuyện vặt vãnh. Khi bà của cậu mất cậu khóc suốt nhiều ngày liền, đến nỗi mắt sưng húp thì lúc đó anh đã bên cạnh cậu, im lặng mà quan tâm cậu vì anh biết cậu ghét sự thương hại.
"Người mình thương rồi cũng có lúc phải rời xa mình cả sao?"
"Có lẽ là vậy, nhưng dù ai có bỏ đi thì Tể Phạm vẫn không bỏ rơi Vinh Tể"
Khi cậu thi rớt cấp 3 cậu khóc từ đường về trường đến nhà, đến tối mở máy lên mới thấy hàng chục cuộc gọi, tin nhắn anh gửi nhưng chỉ có 1 nội dung duy nhất:"không sao đâu, đừng khóc nữa, xấu lắm" Khi cậu thi đại học bị điểm thấp, anh nói với cậu:"không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi". Cậu nhớ khi đó cậu kể cho anh nghe về người đó, người cậu đánh đổi tất cả để theo đuổi, trong giọng anh có chút buồn lại pha với lo lắng nhưng sao lúc đó cậu chẳng nhận ra được điều đó :"Vinh Tể, dừng lại đi, đừng tiếp tục nữa, đừng tiếp tục làm những điều ngốc nghếch" nhưng cậu không nghe, cậu bướng bỉnh, cậu ngang tàng, cậu kiên quyết đeo đuổi cái tình cảm đơn phương của riêng mình cậu với một hy vọng viễn vọng rằng người đó đến một lúc nào đó sẽ chấp nhận cậu. Cậu đã nói với anh:"Tớ nhất định không hối hận, nhất định có 1 ngày anh ta sẽ nhìn đến tớ"
Cậu cố tình quậy phá để hắn ta chú ý đến cậu hơn và điều đó đã đúng, cậu đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của anh ta, trong lớp hăn hay đi xuống chỗ cậu ngồi, hay cười với cậu, nhưng để rồi có 1 ngày cậu nhận ra sự chú ý đấy, nụ cười đấy vốn chẳng dành cho cậu mà là dành cho cô bạn ngồi cùng bàn với cậu. Nhưng cậu vẫn không từ bỏ, cậu tự nhủ với bản thân rằng chẳng sao cả rồi sẽ có một ngày người đó là cậu.
Ngày anh rời nước để sang Anh Quốc, cậu đã thất hứa với anh rằng sẽ tiễn anh nhưng vì người đó bị tai nạn, cậu hớt hãi chạy vào bệnh viện đến đôi dép trong nhà còn chưa thay ra. Anh chờ cậu, gọi điện cho cậu cũng chẳng ai bắt máy vì cậu đi gấp đến điện thoại cũng để quên ở nhà, anh huỷ cả chuyện bay trong ngày hôm đó để chờ cậu 3 ngày 3 đêm tại sân bay, nhưng cậu vẫn không đến.