Chương 2

1.7K 98 8
                                    

"Chủ nhân... Ngài nếu... nếu không nhận thuộc hạ, xin hãy giết thuộc hạ đi..."

"Ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ngươi thật sự muốn nhận ta, muốn theo ta, không phải là không được. Chỉ là ta cũng có quy củ, mọi thứ đều phải nghe ta, thưởng phạt sẽ đều rõ ràng, ngươi cũng đừng tự ý khinh thường bản thân, nếu để ta phát hiện..."

"Tạ ơn chủ nhân!"

———————————-

Y mở mắt ra, thấy hắn, phản ứng đầu tiên là muốn cầm lấy kiếm đâm.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, lại cảm giác được cả người đau rần, nội tức hỗn loạn, hóa ra là bị thương không nhẹ.

Sau đó, từng đoạn trí nhớ rải rác trong đầu y hiện lên, y cứng đờ, nhớ lại mình đã...

"Tỉnh?" Liễu Thanh Phong nhìn người nọ liếc mắt phía mình, đôi mắt kia tuy đang mờ mịt như đã chết, nhưng cảm giác được trong ánh mắt xuất hiện dáng tươi cười của một người: "Ngươi thương tích rất nặng, đã mê man ba ngày, bất quá không cần lo lắng, tỉnh rồi có thể rời khỏi chỗ này thật xa."

Y mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng.

Liễu Thanh Phong nâng đầu y dậy, giúp y uống bát nước ấm.

Ghé vào lỗ tai y, cằn nhằn: "Là ta nhặt ngươi về đây, bị thương như vậy, thật hù chết người. Nhưng mà cũng may dược trong điếm này nhiều, đủ xài, nếu thiếu, ra thôn trấn hay bên ngoài núi cũng không hiếm thứ tốt. Ông chủ cũng là người tốt, thu nhận ta và ngươi... Ngô? Ngươi nhìn cái gì? Nga, ngươi muốn nói gì à?"

Y gật đầu.

Liễu Thanh Phong cười, khẽ nâng cằm, ngón tay chỉ về hướng sàng: "Kiếm của ngươi với mấy thứ trong ngực đều để ở đó, còn khối ngọc bên người ngươi, ta để dưới gối đầu, ngươi có muốn lấy ra không?"

Y lắc đầu, rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, khó khăn mở miệng nói: "Là ân công đã cứu ra?"

"Đúng" Liễu Thanh Phong híp mắt quan sát, nhìn sắc mặt y.

"Đa tạ ân công."

"Không cần khách khí."

"Ơn cứu mạng, ta tất sẽ báo đáp."

"Trông bộ dạng ngươi thế này, lấy được gì mà báo đáp?" Liễu Thanh Phong suy nghĩ cười cười: "Cũng đừng hứa hẹn chuyện ngươi không thể làm được a!"

Dáng tươi cười thanh khiết nhưng ai biết được, Liễu Thanh Phong lúc này ngực đang tính toán, người này, có thể hay không là cao nhân ẩn sĩ gì đó trong truyền thuyết, hay chính là võ lâm minh chủ, tà giáo giáo chủ, sát thủ đầu lĩnh a? Tiện tay kiếm chút lợi vừa đơn giản vừa không phiền phức, tội gì không kiếm?

Người nọ hạ mắt xuống, sắc mặt vốn tiều tụy, thêm chút buồn bã vào càng thêm khó coi, thật lâu sau, Liễu Thanh Phong tưởng y đã ngủ, y bỗng nhiên mở miệng: "Dù không báo được, chỉ cầu...... nguyện tôn ân công làm chủ nhân, đi theo phò tá. Dùng tất cả của ta báo đáp, được không?"

Không có gì báo đáp, không thể làm gì hơn là dùng thân báo đáp?

Liễu Thanh Phong thật là bị hù cho một trận.

[Đam mỹ] Phong Cuồng Đích Mộc Đầu - Bảo Ngư [Hoàn]Where stories live. Discover now