Ngã người xuống tấm nệm êm ái, tôi dành cho mình đôi chút thời gian ngẫm nghĩ lại những gì vừa xảy ra. Chiều nay, tôi gặp lại cậu ấy, Kim Taehyung.
Tôi còn nhớ rõ lắm, lúc ấy là khoảng vào bốn giờ chiều - cái giờ mà nắng nóng đã có chút dịu đi, những con phố lẳng lặng chờ đón cái náo nhiệt của giờ tan tầm - tôi ngồi ở góc quán cà phê chờ hình bóng gây thương nhớ kia.
Tính đi tính lại, cũng đã qua bảy năm rồi, tôi vẫn luôn băn khoăn, không biết Taehyung năng động, tươi sáng ngày ấy trải qua những thăng trầm cuộc đời sẽ như thế nào. Có lẽ sẽ là một chàng trai thấm đẫm hương vị trưởng thành cùng nét phong trần. Cũng có thể là một chàng trai tiều tụy nhưng đầy nhiệt huyết hằng ngày vẫn vật lộn với guồng quay công việc...
Giữa bộn bề suy đoán ấy, Taehyung xuất hiện trước mặt tôi khi tách cà phê đã dần nguội lạnh.
Em khác lắm, Taehyung ạ.
Nhưng cũng chẳng phải là thay đổi hoàn toàn: cái nét ngày xưa ấy vẫn còn vương vấn đâu đấy trên gương mặt kia. Taehyung những ngày này vẫn cao dong dỏng như thế nhưng dáng người lại gầy gò đi nhiều. Làn da vốn phủ một màu ngăm ngăm khỏe mạnh giờ trông thật xanh xao, gương mặt có chút hốc hác nhưng những đường nét vẫn sắc sảo vô cùng.
Có lẽ đã quen với hình ảnh của tôi trên các mẩu tin kinh tế, em trông chẳng mấy bất ngờ khi thấy tôi. Mỉm cười thật nhẹ, em rũ mắt ngồi xuống đối diện.
"Taehyung..."
Lúc ấy, tôi vô thức bật gọi tên em. Trái tim tôi như siết chặt lại, thật khó hiểu. Cái nụ cười ấy không nên xuất hiện trên gương mặt em, nụ cười chua xót nhuốm màu đau thương.
Không tự chủ, tôi đưa tay lên, muốn chạm đến khóe miệng mím chặt kia. Giây phút ấy, tôi thật muốn ôm lấy em, sưởi ấm em bằng tất cả tình thương của mình.
Thương. Tôi thương em lắm, Taehyung ạ.
Thế nhưng, ngay lúc ấy, Taehyung làm như không thấy, em chỉ hơi quay mặt đi, nhìn ra ngoài đường - nơi mà con phố đã bắt đầu đông người qua lại. Tiếng em thả nhẹ như không: "Cũng đã xế chiều rồi, anh ạ..."
Ừ... em tôi.
Cảm giác mềm mại ấm áp trên đầu ngón tay nhắc nhở tôi biết bản thân nên làm gì. Thu hồi bàn tay vẫn đang dừng tại lưng chừng không trung, tôi im lặng nhìn gương mặt đỏ bóng nhạt nhòa của em.
Gò má em cao lắm, có lẽ là vì đôi má bánh bao ngày nào được bọn tôi nuôi dưỡng đã biến mất. Ánh mắt em sâu, dưới cái nắng nhạt chiều tà mang một vẻ man mác, đau đáu không tên.
"Taehyung... Mấy năm qua, em vẫn ổn chứ?" Không nỡ thấy em mang cái vẻ lạc lõng ấy, tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Nghe câu hỏi của tôi, em chỉ chậm chạp quay lại nhìn tôi. Ánh mắt em xao động. Tôi thấy khóe môi em run run.
Em à... Đau lắm không em?...
Thế rồi, em khép mắt. Tôi thấy em thở dài, tựa người vào chiếc sô pha êm ái. Tôi biết, cuộc sống của em mệt mỏi lắm. Tôi biết em phải gánh trên lưng nhiều việc lắm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Series] [AllV/ AllTae] Cún con
FanfictionTình yêu đôi khi là một chút nhớ, một chút hờn, một chút mong, một chút hiểu lầm...và cả một chút hận. Nhưng đối với Kim Taehyung, cún con đáng yêu này, tình yêu dành cho cậu chỉ đơn thuần là vạn lần nhớ mong, là vạn lần xao xuyến cùng bảo bọc... Ch...