"Jin ah!... Seokjinie~~~" Em vui vẻ chạy ùa vào phòng tập với nụ cười tươi tắn, rạng rỡ.
"Gì?" Gắt gỏng. Thật sự thì kiểm tra sổ sách nhiều tiếng liền không phải là một việc vui vẻ gì cho cam.
"Em..." Nhìn thấy cái nhíu mày khó chịu nơi tôi, có vẻ em hơi chùng lại. Tôi nghĩ mình đã dọa em sợ.
"Có chuyện gì nói nhanh, anh còn phải làm việc nữa." Dù biết là em sẽ buồn nhưng tôi quá mệt để phải cân nhắc lời nói của mình. Cho dù có là với người yêu của tôi đi chăng nữa.
"Chỉ là. Em đặt vé đến Buraemi xong rồi, ở đó yên tĩnh lắm..." Em có vẻ hào hừng nhỉ? Đôi mắt em cong cong híp lại tỏa ra một nét thanh tĩnh dịu êm đến lạ.
Nhưng vậy thì sao? Việc em cứ ríu rít cả tuần nay về cái chuyến đi yên bình ấy đã thật sự ảnh hưởng đến năng suất làm việc của tôi đấy!
"Tae! Anh biết rồi! Đừng có suốt ngày lải nhải với anh được không? Em thích làm gì thì làm, đến ngày mai anh đi là được. Giờ thì ra ngoài, anh cần yên tĩnh!" Lên giọng, tôi không cố ý mà. Chỉ là chút bực tức mà thôi.
Dù cảm thấy áy náy nhưng tôi vẫn không tiếp tục trò chuyện với em mà liền cúi đầu tiếp tục với văn kiện trên tay. Trước khi cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, tôi kịp nghe thấy một tiếng thút thít của em.
"Anh, thôi bỏ đi."
Tae... anh...
Một tiếng thở dài tan vào không gian.
---
Gấp lại cuốn tài liệu dày cộm, tôi vươn vai thỏa mãn kết thúc công việc. Nhìn qua đồng hồ, cũng đã một giờ sáng rồi. Có lẽ giờ này em đã ngủ.
Nghĩ nghĩ, tôi biết em ban đêm ngủ không sâu, sợ vào phòng sẽ dễ khiến em thức dậy nên quyết định đánh giấc luôn trong thư phòng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi còn tự mỉm cười hài lòng: "Xong việc của ba ngày tiếp theo rồi, chúng ta có thể đi chơi rồi..."
---
"Tae?" Vừa ra khỏi phòng, tôi nghi ngờ nhìn đôi mắt đỏ ửng của em. Khi mở cửa, tôi liền bắt gặp bóng lưng em rời đi. Chắc không phải em ngồi chờ ở ngoài một đêm đâu nhỉ?
Dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn quay vào sắp xếp xong tài liệu để hôm nay đem gửi. Tài liệu khá nhiều, mất đến tận nửa giờ đồng hồ để xếp cho chúng đâu vào đấy. Sau khi thay áo quần xong xuôi, tôi liền vui vẻ xuống phòng bếp tìm cậu bé nhỏ nhà mình nhưng lại chẳng thấy em đâu, chỉ phát hiện một mảnh giấy ghi chú trên cánh cửa tủ lạnh.
"Đồ ăn em để trong lò vi sóng, anh hâm lên mà ăn. Có vẻ anh không muốn đi Buraemi, anh không cần miễn cưỡng đi đâu. Em đi một mình được rồi, ba ngày nữa em về. Mấy ngày này anh chịu khó ra ngoài ăn nhé, em xin lỗi.
Kim Taehyung."
"Tae..." Tôi nghĩ em ấy hiểu lầm mất rồi. "Aisss..." Thật là bực mình mà! Thằng điên này, mày làm em ấy buồn lòng rồi kìa!
Thở dài. Thôi, dẫu sao thì em ấy cũng đi rồi, chờ ba ngày nữa em ấy về rồi xin lỗi em ấy cũng được.
Trở về phòng, tôi mệt mỏi ngả người trên chiếc giường mềm mại. Xin nghỉ ba ngày để ở bên em, thực hiện lời hứa với em. Vậy mà lại khiến em buồn lòng, thật có lỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Series] [AllV/ AllTae] Cún con
FanfictionTình yêu đôi khi là một chút nhớ, một chút hờn, một chút mong, một chút hiểu lầm...và cả một chút hận. Nhưng đối với Kim Taehyung, cún con đáng yêu này, tình yêu dành cho cậu chỉ đơn thuần là vạn lần nhớ mong, là vạn lần xao xuyến cùng bảo bọc... Ch...