Chiều tối, trời đổ cơn giông ngăn bước chân của những cô cậu sinh viên trong những dãy hành lang huyên náo.
Ai ai cũng tỏ ra mệt mỏi và nôn nóng sau những giờ tự học căng thẳng trước kì sát hạch. Thế nhưng, tôi lại đặc biệt vui vẻ. Đúng thế, tôi thích mưa, không vì một lí do cụ thể nào cả, chỉ là rất thích, rất thích.
Yên lặng đưa tay ra chạm lấy những giọt mưa long lanh dưới ánh đèn nê-ông, tôi tận hưởng cái man mát này đang thấm dần vào trong tim. Ánh mắt khép hờ nhìn vạn vật như chững lại trước cơn mưa nặng hạt, lâu lâu còn đi kèm với ánh chớp giật trên bầu trời đã dần tối đen.
Bỗng, tôi nhận được một cái ôm ấm áp vào trong chiếc áo gió rộng lớn, tấm lưng đơn bạc dán chặt lên lồng ngực nóng hổi của người phía sau còn hai tay lạnh lẽo thì được bao lấy trong bàn tay to lớn của người kia. Ngay lúc ấy, chúng tôi liền nhận lấy những ánh mắt nóng rực của những sinh viên xung quanh. Cũng dễ hiểu thôi! Tại đất nước cổ hủ này thì việc hai người đàn ông ôm nhau giữa chốn đông người thật sự rất... ừm, bắt mắt chăng?
Chuyện càng đặc biệt hơn khi một trong số đó là cậu sinh viên năm nhất đậu vào với số điểm cao nhất - là một nhân vật đầy triển vọng của ngành quản trị nhân lực trong khi người còn lại thì là cậu ấm của tập đoàn gia đình nhà Kim - cũng chính là sinh viên năm hai ưu tú nhất ngành quản trị kinh doanh.
Những ánh mắt tò mò có, chế nhạo có, đồng tình có, mơ ước có,... đều dính chặt không buông nhưng nhờ trốn trong lồng ngực rộng lớn của người đàn ông cao hơn mình một chút này mà tôi cảm thấy dường như tất thảy đều chẳng hề gì. Thì sao chứ? Người đàn ông của tôi ưu tú thế này, ghen tị không? Hừ!
Đang lúc vui vẻ vẫy vùng trong thế giới nội tâm nhỏ bé của mình thì Namjoon - cũng chính là bạn trai hai năm của tôi - tựa đầu lên vai tôi nói: "Nhóc con thích trộm cười này, cha mẹ muốn cuối tuần này anh đưa em về nhà thăm hai người."
Cả hai đã sớm come out, cha mẹ hai bên đều là người được lớn lên ở nước ngoài, tư tưởng cởi mở. Vả lại, tôi và Namjoon đều không phải anh cả mà đều có một người anh lớn gánh vác việc nối dõi nên cha mẹ cũng không quản. Hơn thế nữa, hai nhà môn đăng hộ đối, cha mẹ hai bên đều nhìn thuận mắt bọn họ nên cứ thuận thế mà yêu nhau.
Cha mẹ Namjoon đặc biệt yêu thích đứa con dâu tương lai đáng yêu này: đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiếu thuận, tài giỏi lại còn đẹp trai như này, ai lại không yêu thích chứ?
"Taetae! Hoa đào của cưng nhiều quá!" Giọng nói ấm ức của người yêu đánh thức tôi khỏi cơn tự mãn. Theo đó, tôi phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn vào giữa màn mưa trắng xóa trước mắt.
... Trời ạ! Tha cho con đi! ...
Bĩu môi, tôi nhằn nhằn giọng nhõng nhẽo với Namjoon: "Làm như em muốn ấy! Anh đi cưa hoa đào giùm em đi, cưa muốn chục lần rồi mà sao nó mọc lại mãi thế?"
Thật sự là bất lực lắm luôn! Người đang được nhắc đến ở đây chính là đàn anh Jung Hoseok, người cùng khóa với Namjoonie của tôi. Anh ta là một người rất tốt, rất tốt, luôn mang trên mình một loại cảm giác đầy hi vọng, đặc biệt khiến người yêu thích. Nhưng! Không vì thế mà tôi mềm lòng đâu à nha. Đó chính là tình địch của Namjoonie đó! Cũng là người luôn cạnh tranh với Namjoonie đó!!! Hừ!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Series] [AllV/ AllTae] Cún con
FanficTình yêu đôi khi là một chút nhớ, một chút hờn, một chút mong, một chút hiểu lầm...và cả một chút hận. Nhưng đối với Kim Taehyung, cún con đáng yêu này, tình yêu dành cho cậu chỉ đơn thuần là vạn lần nhớ mong, là vạn lần xao xuyến cùng bảo bọc... Ch...