"Tuyết rơi, đẹp thật đấy." Em đưa tay ra đón lấy những bông tuyết trắng nhẹ phiêu trong làn không khí lành lạnh.
"Taetae, sao lại mặc phong phanh thế kia? Trời lạnh lắm đấy!" Thở dài, Jimin lắc đầu không vừa ý đi đến khoác cho cậu bạn mình chiếc áo lông dày cộm.
"Ừa, lạnh thật..." Đôi mắt em ảm đạm, lơ đãng đáp.
Nhưng. Có lạnh bằng tim tớ không, Jiminie?
"Cạch" Tiếng cửa đóng lại rất mạnh làm hai cậu thanh niên sinh năm 95 có chút giật mình.
Không nhanh không chậm quay đầu lại, ánh mắt Taehyung như dại ra. Hoseok một bộ dáng xộc xệch, áo quần lộn xộn, mặt mày lấm lem, đầu tóc rối tung.
Nhíu mày, Jimin chất vấn: "Hoseok hyung, anh làm gì mà ra thế này?"
Loạng choạng đi về giường, anh hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của cậu, ánh mắt thì chỉ đăm đăm về phía em. Cười khẩy. Một nụ cười đem lại một trận lạnh thấu tâm can, Taehyung rũ mắt che đi tia tổn thương trong đáy mắt.
"Cái kiểu lẳng lơ ấy, thật đáng khinh thường mà!" Vừa xoay người vào tường, Hoseok liền hừ lạnh lầm bầm. Tuy không to nhưng giữa không gian tĩnh lặng này thì nó cũng đủ để Jimin và Taehyung nghe thấy.
Tâm buốt lạnh, hoàn toàn buốt lạnh. Em xoay người ra ban công, đau đớn thở hắt một tiếng. Jimin nhướn mày bực tức nhìn anh rồi rất nhanh đi lại gần Taehyung.
Bóng lưng thật cô tịch và tang thương. Jimin đau lòng thay cho em.
Tiến tới, cậu dứt khoát một cái liền đem thân thể lạnh băng của em kéo vào lồng ngực ấm áp của mình.
Nhấm nháp vành tai đỏ ửng vì lạnh của Taehyung, Jimin thì thầm: "Taetae, không cần buồn vì một người không biết tin tưởng cậu. Đã có tớ ở đây, sẵn sàng cho cậu dựa vào mà."
Cảm nhận hơi ấm quen thuộc đã nhiều lần đem lại cảm giác bình yên cho mình, em khép hờ mí mắt, tự động khuỵu chân, nép mình vào lồng ngực ấm áp của Jimin.
'Ưm' một tiếng, Taehyung nắm lấy cánh tay Jimin, đem vòng lên phía trước ôm lấy mình, tựa như một chú cún lười biếng rúc tìm ổ chăn ấm áp của bản thân. Hiện tại tâm em lạnh lắm, buốt rét như thể sẽ vỡ tan lúc nào không hay. Thế nên, em cần lắm, cần lắm một nguồn nhiệt nóng bỏng đem chính mình hòa tan để rồi sẽ không bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ nữa mà an an ổn ổn làm một dòng suối lượn quanh thật êm ái sống cuộc đời của chính mình.
.
.
.
"Hoseok!!!" Một tiếng gào vang lên, giọng nói thanh lãnh đầy nộ khí.
"Rầm" Chiếc cửa bị đạp mạnh, văng ra và đập vào tường.
Phẫn nộ, Yoongi đang phẫn nộ đến cùng cực. Và cơn thịnh nộ của Yoongi đã nhanh chóng cuốn đi sự bình lặng trong thâm tâm của Taehyung, theo đó là một trận co rút lo sợ khác thường.
Ngược lại với sự thấp thỏm không yên của em, Hoseok lại rất thản nhiên. Cười khẩy, anh ung dung xoay người, đưa đôi mắt băng lãnh nhìn người anh hơn mình một tuổi. "Hửm?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Series] [AllV/ AllTae] Cún con
FanficTình yêu đôi khi là một chút nhớ, một chút hờn, một chút mong, một chút hiểu lầm...và cả một chút hận. Nhưng đối với Kim Taehyung, cún con đáng yêu này, tình yêu dành cho cậu chỉ đơn thuần là vạn lần nhớ mong, là vạn lần xao xuyến cùng bảo bọc... Ch...