CHƯƠNG 9

72 6 4
                                    

 Khởi My đột nhiên có cảm giác buồn nôn, thì ra đây là người mà Nguyễn Văn Khánh đã chọn sao?

 - Vậy thì tốt! Anh chỉ sợ hai cô ở với nhau một lúc là bất hoà thôi!

Nguyễn Văn Khánh nói xong, quay sang nháy mắt với Khởi My một cái, làm mặt cô đỏ ửng lên.

- À à, quà của em đâu, Văn Khánh?

Huyên Huyên hình như không thích Nguyễn Văn Khánh cứ nhìn cô gái khác, liền nắm lấy cánh tay anh ta lắc lắc.

- Chuẩn bị từ lâu rồi! Em xem!

Nguyễn Văn Khánh lấy hộp sôcôla ra.

- Huyên Huyên, đây là quà Lễ tình nhân của em.

Nguyễn Văn Khánh mỉm cười, hai tay nâng hộp sôcôla lên, dáng vẻ rất trân trọng.

- Sôcôla à? Em còn tưởng là nhẫn kim cương chứ?

Cô nàng cầm lấy, lắc lắc.

- Ồ, hiệu gì đây? Hình như vỡ cả rồi? Làm sao ăn được đây?

Sau đó cô nàng cầm hộp sôcôla vứt sang một bên, bám lấy Nguyễn Văn Khánh nói:

-Văn Khánh! Anh quên mất lần trước chúng ta đi tiệm kim hoàn xem chiếc nhẫn đó hả? Anh còn nói em đeo đẹp lắm mà!

Huyên Huyên bắt đầu làm nũng. Nguyễn Văn Khánh chau mày, lộ rõ vẻ không vui.

Hộp...hộp Sôcôla...bị vứt sang một bên

Ánh mắt Khởi My nhìn chăm chăm vào chiếc hộp bên cạnh Huyên Huyên.

Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất.

Nguyễn Văn Khánh đã nói như vậy mà.

Khởi My nắm chặt tay đến nỗi trắng bệch ra. Tình yêu của Nguyễn Văn Khánh đã bị cô gái này chả đạp một cách phũ phàng như vậy sao?

Huyên Huyên vẫn còn đòi Nguyễn Văn Khánh đi mua thứ này thứ kia, không hề chú ý đến Khởi My đang từ từ đứng dậy. Cô tức đến mặt trắng bệch, cặp môi hồng mỏng tựa cánh hoa đào kích động đến nỗi tím lại, run lên bần bật.

-...

Khởi My hất mạnh ly cà phê trong tay vào người Huyên Huyên. Huyên Huyên không kịp phản ứng, chỉ biết trợn tròn mắt lên nhìn Khởi My, mái tóc quăn, bồng bềnh ướt nhèm, dính bết vào mặt, luống cuống không biết phải làm sao.

-Khởi My, em điên à? Làm cái trò gì thế?

Nguyễn Văn Khánh hoảng hốt đứng dậy, lấy giấy ăn lau mặt cho Huyên Huyên, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ một cô gái nhu mì như Khởi My lại có thể làm những chuyện như vậy.

Lúc này, Huyên Huyên đã bình tĩnh lại, trong chớp mắt đã bổ nhào về phía Khởi My, vung tay lên tát mạnh một cái:

- Mày tưởng tao là con gà cho mày muốn làm gì thì làm chắc? 

Cái tát này vừa mạnh lại vừa chuẩn, Khởi My loạng choạng lùi lại mấy bước, phải dựa lưng vào ghế sofa phía sau mới đứng vững được. Khi cô ngẩng mặt lên, má trái đã in hằn sâu năm ngón tay đỏ ửng. Huyên Huyên vẫn chưa chịu thôi, chồm lên định đánh tiếp, nhưng đã bị Nguyễn Văn Khánh giữ lại:

- Đủ rồi!

Anh ta khẽ gằn giọng quát.

- Cái gì mà đủ? Nó làm em ướt hết cả rồi! Em gái anh không chỉ câm thôi đâu, nó còn khùng nữa đó! Đồ yêu tinh! Con câm thối tha! Chẳng trách mày lại bị bố mẹ bỏ rơi!

Huyên Huyên vừa nhe nanh múa vuốt mắng Khởi My, vừa nhổ nước bọt phì phì. Những người xung quanh đều che miệng cười trộm. Khởi My đứng thẳng người, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ quật cường của cô chỉ tập trung vào một nơi – chiếc hộp sôcôla nằm trên ghế đã bị cà phê làm ướt, từng giọt cà phê đang nhỏ xuống đất. Khởi My chầm chậm bước về phía Huyên Huyên, bước chân chắc nịch kiên quyết, cơn giận dữ của cô lớn đến mức suýt chút nữa làm Huyên Huyên phải lùi lại, miệng lắp bắp:

- Mày...mày muốn gì? Đừng...đừng tưởng tao sợ?

Huyên Huyên còn chưa dứt lời, đã thấy Khởi My bước qua, đi thẳng đến chỗ cô ta vừa ngồi, nhẹ nhàng mà trân trọng cầm hộp sôcôla lên, tựa như đang nâng niu tình yêu của nguyễn văn Khánh vậy.

Bẩn rồi.

Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần [ ver VinZoi ]Where stories live. Discover now